Kim Phi suy nghĩ rồi liếc nhìn Trương Lương: "Lương huynh, huynh xử lý đi!"
Kể từ khi quyết định huấn luyện Trương Lương, Kim Phi đã sẵn sàng giao đoàn đội cho Trương Lương.
Vừa hay đây là một cơ hội tốt, để xem năng lực của Trương Lương như thế nào.
Trương Lương hiểu suy nghĩ của Kim Phi, không từ chối, bước tới hỏi: "Có bao nhiêu người? Họ đang đi về hướng nào? Đã phát hiện ra chúng ta chưa?"
"Khoảng ba mươi người đang tiến về phía chúng ta, bọn họ đều mang theo một đống vật tư lộn xộn, tốc độ hành quân không nhanh, chắc là chưa phát hiện ra chúng ta, còn đang cướp bóc ở gần đây, sắp đi ngang qua chỗ này”, lính trinh sát trả lời.
"Ba mươi người...” Trương Lương xoa cằm, chìm trong suy nghĩ.
Đối thủ chỉ có ba mươi người, có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Nhưng như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Thổ Phiên, nếu đối phương phái quân chủ lực đi cướp giết thì kế hoạch của họ sẽ bị hủy hoại.
Nhưng nếu không giết, hai bên sẽ sớm gặp nhau, kết quả vẫn như cũ.
“Hầu Tử, dẫn theo hai người, dẫn dụ bọn chúng đi!”
Trương Lương suy nghĩ một lúc đưa ra quyết định.
“Rõ!”, Hầu Tử ở nhà dưỡng thương mấy tháng, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Lương huynh, ta có thể giết bọn họ không?”
"Chỉ cần đừng để bọn chúng bắt được thóp, tìm ra chúng ta thì ngươi muốn làm gì cứ làm”.
"Hiểu rồi ạ!" Hầu Tử vẫy tay hét lên: "Cẩu Tử, Lư Oa, thay quần áo đi theo ta!"
"Vâng!" Hai nhân viên hộ tống đáp lời, đi theo Hầu Tử đến sân đập lúa ở cổng làng.
"Mọi người, bọn ta sắp đi giết người Thổ Phiên trả thù cho mọi người đây. Đắc tội rồi”.
Ba người cúi lạy những người dân bị sát hại, mỗi người cởi một bộ quần áo trên thi thể.
Bọn họ không cưỡi ngựa, thanh đao được thay thế bằng một chiếc rìu thông thường, sau đó đi vào rừng.
“Truyền lệnh xuống dưới bảo mọi người vào làng ẩn náu, đợi mấy người Hầu Tử dụ người Thổ Phiên đi rồi mới lên đường”.
Nếu muốn đọc nội dung tiếp theo thì bạn truy cập website TamLlnh247.C0m.Vn nhé!!!!
Trương Lương lại nói với cấp phó Ngưu Bôn.
“Rõ!” Ngưu Bôn đáp lời, dắt ngựa đi về phía sau.
Những nhân viên hộ tống ngay lập tức tiến vào ngôi làng trống một cách có trật tự.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều rất hài lòng với sự sắp xếp của Trương Lương.
Trong tình huống này, không thể tránh người Thổ Phiên được nữa, giết chúng sẽ gây ra vô số rắc rối.
Quả thật sự dẫn dụ chúng đi là cách tốt nhất.
Mấy người Hầu Tử chạy hai dặm dọc theo khu rừng, quả nhiên họ nhìn thấy một đội kỵ binh Thổ Phiên.
Ba mươi người ba mươi con ngựa, trên người mỗi người đều có vết máu khô.
Trên lưng ngựa còn chất đầy những thứ lộn xộn.
Có bao đựng lương thực, có gà vịt.
Thậm chí còn có một người đàn ông vác theo một nửa con heo lớn.
Vừa nhìn đã biết đây đều là những thứ cướp được của dân chúng.
Người Thổ Phiên không vội vàng mà chỉ thong thả bước về phía trước.
Khi đi qua một khu rừng nhỏ, một tên kỵ binh Thổ Phiên đang đi ở cuối đường chợt nhận thấy cỏ ven đường lay động, vội dừng ngựa lại.
"Sao vậy?" Người đồng hành phía trước quay lại hỏi.
"Không có gì, cỏ lay động một chút, có lẽ là nơi ẩn giấu của một con thỏ rừng”.
Tên kỵ binh Thổ Phiên cuối cùng cầm theo cung tên, mỉm cười: “Các huynh đi trước, ta đi săn thỏ, sau đó sẽ đuổi theo các huynh”.
Người đồng hành nhìn vào đám cỏ, thấy cỏ chỉ cao chưa đến nửa mét, hoàn toàn không thể có người ẩn nấp nên không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước.
Kể từ khi quyết định huấn luyện Trương Lương, Kim Phi đã sẵn sàng giao đoàn đội cho Trương Lương.
Vừa hay đây là một cơ hội tốt, để xem năng lực của Trương Lương như thế nào.
Trương Lương hiểu suy nghĩ của Kim Phi, không từ chối, bước tới hỏi: "Có bao nhiêu người? Họ đang đi về hướng nào? Đã phát hiện ra chúng ta chưa?"
"Khoảng ba mươi người đang tiến về phía chúng ta, bọn họ đều mang theo một đống vật tư lộn xộn, tốc độ hành quân không nhanh, chắc là chưa phát hiện ra chúng ta, còn đang cướp bóc ở gần đây, sắp đi ngang qua chỗ này”, lính trinh sát trả lời.
"Ba mươi người...” Trương Lương xoa cằm, chìm trong suy nghĩ.
Đối thủ chỉ có ba mươi người, có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Nhưng như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Thổ Phiên, nếu đối phương phái quân chủ lực đi cướp giết thì kế hoạch của họ sẽ bị hủy hoại.
Nhưng nếu không giết, hai bên sẽ sớm gặp nhau, kết quả vẫn như cũ.
“Hầu Tử, dẫn theo hai người, dẫn dụ bọn chúng đi!”
Trương Lương suy nghĩ một lúc đưa ra quyết định.
“Rõ!”, Hầu Tử ở nhà dưỡng thương mấy tháng, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Lương huynh, ta có thể giết bọn họ không?”
"Chỉ cần đừng để bọn chúng bắt được thóp, tìm ra chúng ta thì ngươi muốn làm gì cứ làm”.
"Hiểu rồi ạ!" Hầu Tử vẫy tay hét lên: "Cẩu Tử, Lư Oa, thay quần áo đi theo ta!"
"Vâng!" Hai nhân viên hộ tống đáp lời, đi theo Hầu Tử đến sân đập lúa ở cổng làng.
"Mọi người, bọn ta sắp đi giết người Thổ Phiên trả thù cho mọi người đây. Đắc tội rồi”.
Ba người cúi lạy những người dân bị sát hại, mỗi người cởi một bộ quần áo trên thi thể.
Bọn họ không cưỡi ngựa, thanh đao được thay thế bằng một chiếc rìu thông thường, sau đó đi vào rừng.
“Truyền lệnh xuống dưới bảo mọi người vào làng ẩn náu, đợi mấy người Hầu Tử dụ người Thổ Phiên đi rồi mới lên đường”.
Nếu muốn đọc nội dung tiếp theo thì bạn truy cập website TamLlnh247.C0m.Vn nhé!!!!
Trương Lương lại nói với cấp phó Ngưu Bôn.
“Rõ!” Ngưu Bôn đáp lời, dắt ngựa đi về phía sau.
Những nhân viên hộ tống ngay lập tức tiến vào ngôi làng trống một cách có trật tự.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều rất hài lòng với sự sắp xếp của Trương Lương.
Trong tình huống này, không thể tránh người Thổ Phiên được nữa, giết chúng sẽ gây ra vô số rắc rối.
Quả thật sự dẫn dụ chúng đi là cách tốt nhất.
Mấy người Hầu Tử chạy hai dặm dọc theo khu rừng, quả nhiên họ nhìn thấy một đội kỵ binh Thổ Phiên.
Ba mươi người ba mươi con ngựa, trên người mỗi người đều có vết máu khô.
Trên lưng ngựa còn chất đầy những thứ lộn xộn.
Có bao đựng lương thực, có gà vịt.
Thậm chí còn có một người đàn ông vác theo một nửa con heo lớn.
Vừa nhìn đã biết đây đều là những thứ cướp được của dân chúng.
Người Thổ Phiên không vội vàng mà chỉ thong thả bước về phía trước.
Khi đi qua một khu rừng nhỏ, một tên kỵ binh Thổ Phiên đang đi ở cuối đường chợt nhận thấy cỏ ven đường lay động, vội dừng ngựa lại.
"Sao vậy?" Người đồng hành phía trước quay lại hỏi.
"Không có gì, cỏ lay động một chút, có lẽ là nơi ẩn giấu của một con thỏ rừng”.
Tên kỵ binh Thổ Phiên cuối cùng cầm theo cung tên, mỉm cười: “Các huynh đi trước, ta đi săn thỏ, sau đó sẽ đuổi theo các huynh”.
Người đồng hành nhìn vào đám cỏ, thấy cỏ chỉ cao chưa đến nửa mét, hoàn toàn không thể có người ẩn nấp nên không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước.