Lý Địch nhìn vẻ mặt của Nathan, thầm thấy vui mừng.
Vừa rồi, cậu bé đã nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nathan lúc còn dưới đất, nhất định ông ta đã nghĩ rằng làng Tây Hà chỉ là một làng nhỏ khuất sâu trong núi,
nói không chừng ông ta chỉ trốn vào đây để tránh sự truy đuổi của kẻ thù.
Bởi vì hiện tại, bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng đánh chạy tan tác ẩn nấp khắp nơi.
Lúc này sau khi thấy được đội hình phi thuyền, dù bay và đường bê tông, quan điểm của Nathan đã thay đổi.
Nghĩ đến đây, Lý Địch càng kính phục Kim Phi hơn.
Thì ra tiên sinh không chỉ đánh giặc giỏi, mà còn biết nắm bắt chính xác lòng người nữa. Tiên sinh còn đoán được Nathan đang nghĩ gì, còn cử người đi trước làm cho xưởng bốc khói dữ dội, cử một đội hình phi thuyền huấn luyện nhảy dù.
Làm nhiều điều thế này chỉ vì muốn sứ giả Cao Nguyên sợ hãi.
Thật ra đây là đề nghị của Cửu công chúa, không liên quan lắm đến Kim Phi.
Nhưng Lý Địch không biết đều này nên đã dồn hết công lao lên người Kim Phi.
Nghĩ đến đây, Lý Địch cảm thấy không thể lãng phí những gì Kim Phi đã vắt óc suy nghĩ, cậu bé vỗ cánh tay của Nathan, sau đó chỉ vào xưởng xi măng ở Trường Xà Câu: “Thấy cái lán màu xám tro đó không?”
“Thấy.” Nathan gật đầu.
“Đó là xưởng xi măng. Tất cả xi măng được làm ra từ cái lán đó.”
Lý Địch giải thích một chút, sau đó hỏi: “Ngươi biết cái lán đó có thể sản xuất được bao nhiêu xi măng một ngày không?”
“Không biết." Nathan lắc đầu: “Có thể sản xuất được bao nhiêu vậy?”
Thật ra Lý Địch cũng không biết sản lượng hằng ngày của xưởng xi măng là bao nhiêu, nhưng việc này cũng không cản được cậu bé khoác lác.
“Lượng xi măng mỗi ngày xưởng xi măng làm ra có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, cho một ngàn con ngựa chiến kéo cũng không hết!”
Lý Địch bình tĩnh trả lời. “Thật lợi hại!” Nathan thán phục. Không biết ông ta tin thật hay đang hùa theo Lý Địch khoác lác nữa.
Sau đó Nathan chỉ vào phân xưởng bên cạnh xưởng xi măng hỏi: “Mấy cái lán đó làm gì vậy?”
Xưởng xi măng nằm ở Trường Xà Câu, nơi đây có thể xem là khu công nghiệp của làng Tây Hà.
Không chỉ có xưởng xi măng mà còn có hơn chục phân xưởng lớn nhỏ khác.
Vừa rồi, Lý Địch nói đến xưởng xi măng chỉ để thu hút sự chú ý của Nathan.
Hiện tại cậu bé đã đạt được mục đích rồi!
Vì thế, Lý Địch ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ thờ ơ nói: “Không có gì, đó chỉ là vài xưởng luyện than, xưởng rèn sắt, xưởng mộc gì gì đó. Đúng rồi, ngươi có nhớ Thủy Ngọc ta đã đưa cho ngươi không? Nó được làm ra ở đây!”
“Thủy Ngọc được làm ra ở đây sao?” Nathan vừa nghe đã cảm thấy rất kinh ngạc!
Lần Lý Địch mới đến bộ lạc Hắc Hổ, cậu bé đã từng đưa cho thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ một hạt Thủy Ngọc to bằng trứng chim bồ câu.
Hiện tại hạt Thủy Ngọc không phải là vật hiếm ở Xuyên Thục, nhưng người Cao Nguyên lại chưa từng nhìn thấy chúng.
Lúc ấy thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ cũng choáng váng giống như các nhà quyền quý ở kinh thành lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Ngọc vậy.
Ông ta chưa từng nhìn thấy viên Thủy Ngọc nào tinh khiết và trong suốt như thế này, lúc ấy ông ta còn khen những hạt Thủy Ngọc này là nước mắt của thiên thần.
Việc Lý Địch nhận được sự được sự đối xử tốt nhất lúc ở bộ lạc Hắc Hổ liên quan rất nhiều đến việc này.
Sau đó, trên đường trở về, Lý Địch đã đưa thêm cho Nathan một hạt Thủy Ngọc.
Vừa rồi, cậu bé đã nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nathan lúc còn dưới đất, nhất định ông ta đã nghĩ rằng làng Tây Hà chỉ là một làng nhỏ khuất sâu trong núi,
nói không chừng ông ta chỉ trốn vào đây để tránh sự truy đuổi của kẻ thù.
Bởi vì hiện tại, bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng đánh chạy tan tác ẩn nấp khắp nơi.
Lúc này sau khi thấy được đội hình phi thuyền, dù bay và đường bê tông, quan điểm của Nathan đã thay đổi.
Nghĩ đến đây, Lý Địch càng kính phục Kim Phi hơn.
Thì ra tiên sinh không chỉ đánh giặc giỏi, mà còn biết nắm bắt chính xác lòng người nữa. Tiên sinh còn đoán được Nathan đang nghĩ gì, còn cử người đi trước làm cho xưởng bốc khói dữ dội, cử một đội hình phi thuyền huấn luyện nhảy dù.
Làm nhiều điều thế này chỉ vì muốn sứ giả Cao Nguyên sợ hãi.
Thật ra đây là đề nghị của Cửu công chúa, không liên quan lắm đến Kim Phi.
Nhưng Lý Địch không biết đều này nên đã dồn hết công lao lên người Kim Phi.
Nghĩ đến đây, Lý Địch cảm thấy không thể lãng phí những gì Kim Phi đã vắt óc suy nghĩ, cậu bé vỗ cánh tay của Nathan, sau đó chỉ vào xưởng xi măng ở Trường Xà Câu: “Thấy cái lán màu xám tro đó không?”
“Thấy.” Nathan gật đầu.
“Đó là xưởng xi măng. Tất cả xi măng được làm ra từ cái lán đó.”
Lý Địch giải thích một chút, sau đó hỏi: “Ngươi biết cái lán đó có thể sản xuất được bao nhiêu xi măng một ngày không?”
“Không biết." Nathan lắc đầu: “Có thể sản xuất được bao nhiêu vậy?”
Thật ra Lý Địch cũng không biết sản lượng hằng ngày của xưởng xi măng là bao nhiêu, nhưng việc này cũng không cản được cậu bé khoác lác.
“Lượng xi măng mỗi ngày xưởng xi măng làm ra có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, cho một ngàn con ngựa chiến kéo cũng không hết!”
Lý Địch bình tĩnh trả lời. “Thật lợi hại!” Nathan thán phục. Không biết ông ta tin thật hay đang hùa theo Lý Địch khoác lác nữa.
Sau đó Nathan chỉ vào phân xưởng bên cạnh xưởng xi măng hỏi: “Mấy cái lán đó làm gì vậy?”
Xưởng xi măng nằm ở Trường Xà Câu, nơi đây có thể xem là khu công nghiệp của làng Tây Hà.
Không chỉ có xưởng xi măng mà còn có hơn chục phân xưởng lớn nhỏ khác.
Vừa rồi, Lý Địch nói đến xưởng xi măng chỉ để thu hút sự chú ý của Nathan.
Hiện tại cậu bé đã đạt được mục đích rồi!
Vì thế, Lý Địch ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ thờ ơ nói: “Không có gì, đó chỉ là vài xưởng luyện than, xưởng rèn sắt, xưởng mộc gì gì đó. Đúng rồi, ngươi có nhớ Thủy Ngọc ta đã đưa cho ngươi không? Nó được làm ra ở đây!”
“Thủy Ngọc được làm ra ở đây sao?” Nathan vừa nghe đã cảm thấy rất kinh ngạc!
Lần Lý Địch mới đến bộ lạc Hắc Hổ, cậu bé đã từng đưa cho thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ một hạt Thủy Ngọc to bằng trứng chim bồ câu.
Hiện tại hạt Thủy Ngọc không phải là vật hiếm ở Xuyên Thục, nhưng người Cao Nguyên lại chưa từng nhìn thấy chúng.
Lúc ấy thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ cũng choáng váng giống như các nhà quyền quý ở kinh thành lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Ngọc vậy.
Ông ta chưa từng nhìn thấy viên Thủy Ngọc nào tinh khiết và trong suốt như thế này, lúc ấy ông ta còn khen những hạt Thủy Ngọc này là nước mắt của thiên thần.
Việc Lý Địch nhận được sự được sự đối xử tốt nhất lúc ở bộ lạc Hắc Hổ liên quan rất nhiều đến việc này.
Sau đó, trên đường trở về, Lý Địch đã đưa thêm cho Nathan một hạt Thủy Ngọc.