Phòng thí nghiệm và xưởng luyện gang đã đủ để khiến cho Kim Phi bù đầu, mấy chuyện sổ sách thu chi vẫn luôn do Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc quản lý.
Biết Đường Phi đưa tiền về nên nhất định phải dẫn theo hai người họ cùng kiểm kê.
Quan Hạ Nhi đang ngồi khâu lót giày ở bên bàn dưới mái hiên, nhìn thấy Kim Phi trở về thì bất lực thở dài.
Mỗi lần Kim Phi từ phòng thí nghiệm trở về, tóc tai luôn rối bời, quần áo cũng chẳng có lúc nào sạch sẽ.
“Nhuận Nương, nhà tắm có nước nóng chưa?”
Quan Hạ Nhi đặt lót giày xuống, chuẩn bị vào phòng tìm đồ cho Kim Phi.
Nhuận Nương bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì cũng bật cười, lau tay lên tạp dề: “Phi huynh, huynh ngồi nghỉ một lát đã, giờ ta sẽ đi đun nước”.
“Không phải vội, ta phải ra sau núi, trở về sẽ tắm sau”.
Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, Đường Phi trở lại rồi, gọi thêm Đường Tiểu Bắc, chúng ta cùng tới nhà kho sau núi một chuyến”.
“Vâng ạ”.
Quan Hạ Nhi vào phòng đánh thức Đường Tiểu Bắc vẫn còn đang ngủ trưa.
Sau núi, cách chân núi nơi Kim Phi bắn chết hổ không xa từng có một khu rừng lớn.
Bây giờ cả khu rừng đều bị đốn bỏ, trở thành những ngôi nhà mái ngói, quá nửa số cựu binh dắt díu theo cả gia đình đều được bố trí ở nơi này.
Hôm nay là ngày nghỉ, đám trẻ con không cần phải đi học, cười đùa om sòm ở xung quanh nơi trú quân, cũng có không ít người phụ nữ làm ca đêm không ngủ, đang bận rộn việc nhà.
Cả thôn xóm bao trùm một dáng vẻ nghiêm trang.
“Tiên sinh, phu nhân!”
Uy danh của Kim Phi ở trong làng bây giờ đã hoàn toàn vượt qua trưởng làng.
Nhìn thấy ba người Kim Phi vào làng, phụ nữ và trẻ em đều tiến tới chào hỏi.
“Đường tẩu, giặt quần áo à?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Lưu thẩm, giáo dục con cái không thể chỉ đánh mắng! Đứa bé này lén vào phòng tắm của binh lính nữ? Việc này phải đánh, treo lên mà đánh!”
Kim Phi ở trong lòng trước nay không hề ra vẻ ta đây, chỉ cần là người chào hỏi y thì y đều sẽ cười đáp lại một hai câu.
Đi qua khu sắp xếp cựu binh là một bức tường bao vây do gạch xanh dựng nên.
Bên trong bức tường vây cũng là những ngôi nhà mái ngói, mấy cựu binh và binh lính nữ không kết hôn sẽ sống ở nơi này.
Coi như nơi đóng quân của tiêu cục Trấn Viễn ở làng Tây Hà.
Trương Lương đang ở khu huấn luyện, biết Kim Phi tới thì lập tức dẫn theo một binh lính nữ chạy tới trước cổng.
Binh lính nữ tên A Bội thuộc tốp binh lính nữ số một của làng Tây Hà giống như Tiểu Ngọc, không chỉ rất khoẻ mà tác chiến cũng không thua gì binh lính nam, lần đầu tiên tham gia tác chiến đã tiêu diệt được rất nhiều thổ phỉ dưới sự phối hợp cùng với đồng đội, được Khánh Mộ Lam tuyên dương điển hình.
Bản thân A Bội cũng không chịu thua kém, trong mấy lần chiến đấu sau, lần nào cũng cực kỳ dũng mãnh, chức vị cũng ngày một cao hơn.
Bây giờ Khánh Mộ Lam dẫn theo quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín ở bên ngoài tiêu diệt, binh lính nữ ở làng Tây Hà tạm thời do A Bội chỉ đạo.
“Bọn ta tới nhà kho chứ không phải tới tìm mấy người”.
Biết Đường Phi đưa tiền về nên nhất định phải dẫn theo hai người họ cùng kiểm kê.
Quan Hạ Nhi đang ngồi khâu lót giày ở bên bàn dưới mái hiên, nhìn thấy Kim Phi trở về thì bất lực thở dài.
Mỗi lần Kim Phi từ phòng thí nghiệm trở về, tóc tai luôn rối bời, quần áo cũng chẳng có lúc nào sạch sẽ.
“Nhuận Nương, nhà tắm có nước nóng chưa?”
Quan Hạ Nhi đặt lót giày xuống, chuẩn bị vào phòng tìm đồ cho Kim Phi.
Nhuận Nương bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì cũng bật cười, lau tay lên tạp dề: “Phi huynh, huynh ngồi nghỉ một lát đã, giờ ta sẽ đi đun nước”.
“Không phải vội, ta phải ra sau núi, trở về sẽ tắm sau”.
Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, Đường Phi trở lại rồi, gọi thêm Đường Tiểu Bắc, chúng ta cùng tới nhà kho sau núi một chuyến”.
“Vâng ạ”.
Quan Hạ Nhi vào phòng đánh thức Đường Tiểu Bắc vẫn còn đang ngủ trưa.
Sau núi, cách chân núi nơi Kim Phi bắn chết hổ không xa từng có một khu rừng lớn.
Bây giờ cả khu rừng đều bị đốn bỏ, trở thành những ngôi nhà mái ngói, quá nửa số cựu binh dắt díu theo cả gia đình đều được bố trí ở nơi này.
Hôm nay là ngày nghỉ, đám trẻ con không cần phải đi học, cười đùa om sòm ở xung quanh nơi trú quân, cũng có không ít người phụ nữ làm ca đêm không ngủ, đang bận rộn việc nhà.
Cả thôn xóm bao trùm một dáng vẻ nghiêm trang.
“Tiên sinh, phu nhân!”
Uy danh của Kim Phi ở trong làng bây giờ đã hoàn toàn vượt qua trưởng làng.
Nhìn thấy ba người Kim Phi vào làng, phụ nữ và trẻ em đều tiến tới chào hỏi.
“Đường tẩu, giặt quần áo à?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
“Lưu thẩm, giáo dục con cái không thể chỉ đánh mắng! Đứa bé này lén vào phòng tắm của binh lính nữ? Việc này phải đánh, treo lên mà đánh!”
Kim Phi ở trong lòng trước nay không hề ra vẻ ta đây, chỉ cần là người chào hỏi y thì y đều sẽ cười đáp lại một hai câu.
Đi qua khu sắp xếp cựu binh là một bức tường bao vây do gạch xanh dựng nên.
Bên trong bức tường vây cũng là những ngôi nhà mái ngói, mấy cựu binh và binh lính nữ không kết hôn sẽ sống ở nơi này.
Coi như nơi đóng quân của tiêu cục Trấn Viễn ở làng Tây Hà.
Trương Lương đang ở khu huấn luyện, biết Kim Phi tới thì lập tức dẫn theo một binh lính nữ chạy tới trước cổng.
Binh lính nữ tên A Bội thuộc tốp binh lính nữ số một của làng Tây Hà giống như Tiểu Ngọc, không chỉ rất khoẻ mà tác chiến cũng không thua gì binh lính nam, lần đầu tiên tham gia tác chiến đã tiêu diệt được rất nhiều thổ phỉ dưới sự phối hợp cùng với đồng đội, được Khánh Mộ Lam tuyên dương điển hình.
Bản thân A Bội cũng không chịu thua kém, trong mấy lần chiến đấu sau, lần nào cũng cực kỳ dũng mãnh, chức vị cũng ngày một cao hơn.
Bây giờ Khánh Mộ Lam dẫn theo quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín ở bên ngoài tiêu diệt, binh lính nữ ở làng Tây Hà tạm thời do A Bội chỉ đạo.
“Bọn ta tới nhà kho chứ không phải tới tìm mấy người”.