“Chuyện này chắc chỉ có mình hắn mới biết…”
Bành lão gia đột nhiên nhìn Triệu huyện úy nói: “Đại nhân, ngài có thể dùng chuyện này để uy hiếp hắn không?”
Trong thời đại phong kiến đế quyền, làm yên lòng dân là việc chỉ hoàng đế có thể làm, nếu các đại thần làm điều này, họ sẽ bị nghi ngờ là phản quốc.
Trong suốt các triều đại, có rất nhiều quan lại bị hoàng đế chém đầu vì chuyện này.
“Ngươi nghĩ ta có tư cách vào thượng triều không?”
Triệu huyện úy liếc nhìn hai người họ một cái: “Ta muốn tố cáo Kim Phi, e là cái Kim Xuyên này cũng không ra nổi! Hơn nữa trấn áp tp trước giờ vẫn là quy tắc dưới quyền cai trị của hoàng đế, ai có thể làm gì hắn được chứ?”
Mặc dù là bạo chúa ở Kim Xuyên, nhưng toàn bộ Đại Khang thì ông ta chẳng là cái thá gì cả. Theo luật lệ, huyện úy có chuyện gì thì phải báo cáo lên huyện lệnh, sau đó huyện lệnh báo cáo lên quận trưởng, sau đó quận trưởng lại báo lên Tây Xuyên Mục, cuối cùng mới đến các nội, các nội cảm thấy cần thiết thì mới bẩm báo lên hoàng đế.
Huyện lệnh Kim Xuyên không có sự nâng đỡ của Chu sư gia, gần đây đang nhiều lần hoạt động, muốn kiểm soát nha môn, làm sao có thể đắc tội với Kim Phi trong thời điểm mấu chốt này được?
“Vậy phải làm thế nào, lẽ nào chúng ta trơ mắt đứng nhìn Kim Phi tiêu diệt thành quả mà chúng ta khó khăn lắm mới tạo nên được sao?”, Chu lão gia hỏi.
“Hiện tại chỉ còn một con đường cuối cùng thôi”.
Triệu huyện úy thở dài một hơi: “Lão Bành, gọi Phùng tiên sinh thuộc hạ của ngươi tới đây”.
“Tìm Phùng tiên sinh?”
Bành lão gia và Chu lão gia nhìn nhau, đều hiểu ý của Triệu huyện úy.
Phùng tiên sinh là thuộc hạ dưới trướng Bành lão gia chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa làm những chuyện bẩn thỉu, trước đây khi đối phó với đội trấn áp thổ phỉ toàn bộ đều do một tay Phùng tiên sinh sắp xếp.
Triệu huyện úy vì sao lại tìm ông ta, không cần nói cũng biết.
“Đại nhân, ngài không phải nói chúng ta không được động vào Kim Phi sao?”
Chu lão gia hỏi.
“Ai nói chúng ta động vào Kim Phi?”
Triệu huyện úy liếc mắc nhìn Chu lão gia một cái: “Nghe nói đại đương gia của núi Đăng Đài và đại đương gia của Hắc Thủy Câu là anh em sinh tử, đội trấn áp thổ phỉ tiêu diệt núi Đăng Đài, Hắc Thủy Câu muốn tìm hắn báo thù, có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Triệu huyện úy làm quan nhiều năm, từ lâu đã hình thành thói quen chuẩn bị trước mọi việc, mặc dù sớm đã phủ nhận ý kiến trừ khừ Kim Phi của Chu lão gia, nhưng vẫn luôn tính toán trong lòng.
Nếu như Kim Phi đồng ý thương lượng, vậy thì là tốt nhất.
Nếu như không đồng ý, ông ta cũng không thể không có chút đường lui nào.
Phùng tiên sinh chính là đường lui mà ông ta nghĩ tới.
“Vẫn là đại nhân túc kế đa mưu”.
Hai mắt Bành lão gia và Chu lão gia lập tức sáng lên.
Đúng vậy, Kim Phi là do bị thổ phỉ báo thù mà chết, cho dù Khánh Hoài có quay về thì cũng không thể làm gì bọn họ được.
Kim Phi chết rồi, làng Tây Hà nhất định sẽ đại loạn.
Phùng tiên sinh rất nhanh đã tới, mấy người bọn họ thương lượng trong phòng nửa tiếng đồng hồ.
Bành lão gia đột nhiên nhìn Triệu huyện úy nói: “Đại nhân, ngài có thể dùng chuyện này để uy hiếp hắn không?”
Trong thời đại phong kiến đế quyền, làm yên lòng dân là việc chỉ hoàng đế có thể làm, nếu các đại thần làm điều này, họ sẽ bị nghi ngờ là phản quốc.
Trong suốt các triều đại, có rất nhiều quan lại bị hoàng đế chém đầu vì chuyện này.
“Ngươi nghĩ ta có tư cách vào thượng triều không?”
Triệu huyện úy liếc nhìn hai người họ một cái: “Ta muốn tố cáo Kim Phi, e là cái Kim Xuyên này cũng không ra nổi! Hơn nữa trấn áp tp trước giờ vẫn là quy tắc dưới quyền cai trị của hoàng đế, ai có thể làm gì hắn được chứ?”
Mặc dù là bạo chúa ở Kim Xuyên, nhưng toàn bộ Đại Khang thì ông ta chẳng là cái thá gì cả. Theo luật lệ, huyện úy có chuyện gì thì phải báo cáo lên huyện lệnh, sau đó huyện lệnh báo cáo lên quận trưởng, sau đó quận trưởng lại báo lên Tây Xuyên Mục, cuối cùng mới đến các nội, các nội cảm thấy cần thiết thì mới bẩm báo lên hoàng đế.
Huyện lệnh Kim Xuyên không có sự nâng đỡ của Chu sư gia, gần đây đang nhiều lần hoạt động, muốn kiểm soát nha môn, làm sao có thể đắc tội với Kim Phi trong thời điểm mấu chốt này được?
“Vậy phải làm thế nào, lẽ nào chúng ta trơ mắt đứng nhìn Kim Phi tiêu diệt thành quả mà chúng ta khó khăn lắm mới tạo nên được sao?”, Chu lão gia hỏi.
“Hiện tại chỉ còn một con đường cuối cùng thôi”.
Triệu huyện úy thở dài một hơi: “Lão Bành, gọi Phùng tiên sinh thuộc hạ của ngươi tới đây”.
“Tìm Phùng tiên sinh?”
Bành lão gia và Chu lão gia nhìn nhau, đều hiểu ý của Triệu huyện úy.
Phùng tiên sinh là thuộc hạ dưới trướng Bành lão gia chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa làm những chuyện bẩn thỉu, trước đây khi đối phó với đội trấn áp thổ phỉ toàn bộ đều do một tay Phùng tiên sinh sắp xếp.
Triệu huyện úy vì sao lại tìm ông ta, không cần nói cũng biết.
“Đại nhân, ngài không phải nói chúng ta không được động vào Kim Phi sao?”
Chu lão gia hỏi.
“Ai nói chúng ta động vào Kim Phi?”
Triệu huyện úy liếc mắc nhìn Chu lão gia một cái: “Nghe nói đại đương gia của núi Đăng Đài và đại đương gia của Hắc Thủy Câu là anh em sinh tử, đội trấn áp thổ phỉ tiêu diệt núi Đăng Đài, Hắc Thủy Câu muốn tìm hắn báo thù, có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Triệu huyện úy làm quan nhiều năm, từ lâu đã hình thành thói quen chuẩn bị trước mọi việc, mặc dù sớm đã phủ nhận ý kiến trừ khừ Kim Phi của Chu lão gia, nhưng vẫn luôn tính toán trong lòng.
Nếu như Kim Phi đồng ý thương lượng, vậy thì là tốt nhất.
Nếu như không đồng ý, ông ta cũng không thể không có chút đường lui nào.
Phùng tiên sinh chính là đường lui mà ông ta nghĩ tới.
“Vẫn là đại nhân túc kế đa mưu”.
Hai mắt Bành lão gia và Chu lão gia lập tức sáng lên.
Đúng vậy, Kim Phi là do bị thổ phỉ báo thù mà chết, cho dù Khánh Hoài có quay về thì cũng không thể làm gì bọn họ được.
Kim Phi chết rồi, làng Tây Hà nhất định sẽ đại loạn.
Phùng tiên sinh rất nhanh đã tới, mấy người bọn họ thương lượng trong phòng nửa tiếng đồng hồ.