Tuy rằng y không coi trọng ngôi vị Hoàng đế, cũng không thích những mưu đồ chính trị nhưng không ai muốn giao lại đế chế mà mình đã dày công chinh phục cho người khác.
Đây là bản tính của con người, Kim Phi cũng không ngoại
lệ. Cho nên vừa rồi lời y nói cũng là nửa thật nửa giả, nếu Cửu
công chúa thật sự không dám tiếp nhận ngọc tỷ, Kim Phi sẽ tự
mình đăng cơ, sau đó sẽ giống với Trần Cát khi xưa, dồn hết
việc triều chính cho Cửu công chúa xử lý.
Cũng may cuối cùng Cửu công chúa vẫn đồng ý..
Y vẫn có thể tiếp tục vui vẻ vô công rỗi nghề rồi.
Cửu công chúa vừa nhận lại ngọc tỷ thì Thiết Chùy đứng canh ở ngoài gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, Phùng Thánh bị áp giải về rồi, nói có chuyện quan trọng muốn báo với ngài, ngài muốn gặp ông ta không?”
“Chuyện quan trọng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Ông ta ở đâu?”
“Ở ngay ngoài cửa”
“Vậy dẫn vào đi, để ta xem ông ta có chuyện gì quan trọng.”
Kim Phi đặt chén trà xuống, đi ra sân.
Thiết Chùy vẫy tay, hai nhân viên hộ tống áp giải một người trung niên bị trói gô đi vào.
Tuy rằng đã đấu với Phùng tiên sinh nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Kim Phi gặp ông ta.
Đánh giá từ trên xuống dưới mấy bận, Kim Phi mở miệng hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Kim tiên sinh, ta biết ta đã mạo phạm ngài nhiều lần, là ta không đúng, ta xin nhận lỗi với ngài!”
Phùng Thánh nói xong, khom lưng trước Kim Phi.
“Có chuyện gì thì nói nhanh, ông đây không có thời gian nói vớ vẩn với ngươi!” Kim Phi mất kiên nhẫn nói.
“Ta thua trong tay tiên sinh, tâm phục khẩu phục, nhưng ta tự nhận bản thân cũng thông minh, hẳn là điểm này thì tiên sinh không phủ nhận phải không?” Phùng Thánh hỏi.
Kim Phi không trả lời, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận răng quả thật Phùng Thánh là một người thông minh.
Phùng Thánh thấy Kim Phi không để ý đến ông ta thì nói tiếp: “Kim tiên sinh, hiện giờ thiên hạ đại loạn, chính là lúc tiên sinh nổi dậy, ta bằng lòng đi theo tiên sinh, chinh chiến thiên hạ, giúp tiên sinh lấy được ngôi vị chí tôn!”
Bắc Thiên Tâm, Tả Phi Phi đi ra cùng nghe thấy Phùng Thánh nói như vậy, ai nấy đều nhìn ông ta như tên ngốc.
“Không có ngươi, đương gia vẫn có thể chinh chiến thiên hạ!” Quan Hạ Nhi tức giận nói.
“Kim tiên sinh, làng Tây Hà phát triển nhanh như vậy, chắc chắn là đang thiếu nhân tài phải không?"
Phùng tiên sinh phớt lờ Quan Hạ Nhị, tiếp tục nói: “Ngài thu nhận ta, cũng tức là để người đời thấy được lòng dạ của ngài! Đến lúc đó người đời sẽ biết ngài thậm chí còn bằng lòng trọng dụng kẻ thù như ta đây, vậy người có tài ắt sẽ ùn ùn kéo tới, đến lúc đó ngài sẽ không bao giờ thiếu nhân tài nữa..."
“Ngươi tìm ta là vì việc này à?”
Kim Phi không kiên nhẫn xua tay nói: “Thiết Chùy, dẫn ông ta đi đi”
“Kim tiên sinh...”
Phùng Thánh còn định nói gì đó nhưng lại bị Thiết Chùy giơ chuôi đao tát vào miệng.
Hai nhân viên hộ tống đứng ở phía sau nhanh chóng chạy lên, kéo Phùng Thánh còn đang lơ mơ đi mất.
“Ông ta nghĩ cái gì vậy, thế mà vẫn dám tới tìm đương gia?”
Quan Hạ Nhi nhìn cửa, ánh mắt lạnh như băng.
Mấy lần làng Tây Hà gặp nạn liên tiếp, đều liên quan mật thiết đến Phùng Thánh.
Quan Hạ Nhi chỉ muốn băm vằm ông ta ral
“Còn nghĩ thế nào được nữa, đơn giản là biết mình chỉ có đường chết nên cố gắng tìm cơ hội sống sót mà thôi.”
Kim Phi nói: “Lỡ như ta nhất thời hồ đồ bị ông ta làm cho mụ mị đầu óc, hoặc muốn tỏ ra rộng lượng với thiên hạ thì sao, tha cho ông ta được sống ư?"
Phùng Thánh quả thật là một người thông minh, nhưng kẻ này lại có quá nhiều ý đồ xấu xa, chưa nói tới chuyện ông ta có thù oán với làng Tây Hà, cho dù là không thù không oán, Kim Phi cũng tuyệt đối không thể dùng ông ta.
Đây là bản tính của con người, Kim Phi cũng không ngoại
lệ. Cho nên vừa rồi lời y nói cũng là nửa thật nửa giả, nếu Cửu
công chúa thật sự không dám tiếp nhận ngọc tỷ, Kim Phi sẽ tự
mình đăng cơ, sau đó sẽ giống với Trần Cát khi xưa, dồn hết
việc triều chính cho Cửu công chúa xử lý.
Cũng may cuối cùng Cửu công chúa vẫn đồng ý..
Y vẫn có thể tiếp tục vui vẻ vô công rỗi nghề rồi.
Cửu công chúa vừa nhận lại ngọc tỷ thì Thiết Chùy đứng canh ở ngoài gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, Phùng Thánh bị áp giải về rồi, nói có chuyện quan trọng muốn báo với ngài, ngài muốn gặp ông ta không?”
“Chuyện quan trọng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Ông ta ở đâu?”
“Ở ngay ngoài cửa”
“Vậy dẫn vào đi, để ta xem ông ta có chuyện gì quan trọng.”
Kim Phi đặt chén trà xuống, đi ra sân.
Thiết Chùy vẫy tay, hai nhân viên hộ tống áp giải một người trung niên bị trói gô đi vào.
Tuy rằng đã đấu với Phùng tiên sinh nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Kim Phi gặp ông ta.
Đánh giá từ trên xuống dưới mấy bận, Kim Phi mở miệng hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Kim tiên sinh, ta biết ta đã mạo phạm ngài nhiều lần, là ta không đúng, ta xin nhận lỗi với ngài!”
Phùng Thánh nói xong, khom lưng trước Kim Phi.
“Có chuyện gì thì nói nhanh, ông đây không có thời gian nói vớ vẩn với ngươi!” Kim Phi mất kiên nhẫn nói.
“Ta thua trong tay tiên sinh, tâm phục khẩu phục, nhưng ta tự nhận bản thân cũng thông minh, hẳn là điểm này thì tiên sinh không phủ nhận phải không?” Phùng Thánh hỏi.
Kim Phi không trả lời, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận răng quả thật Phùng Thánh là một người thông minh.
Phùng Thánh thấy Kim Phi không để ý đến ông ta thì nói tiếp: “Kim tiên sinh, hiện giờ thiên hạ đại loạn, chính là lúc tiên sinh nổi dậy, ta bằng lòng đi theo tiên sinh, chinh chiến thiên hạ, giúp tiên sinh lấy được ngôi vị chí tôn!”
Bắc Thiên Tâm, Tả Phi Phi đi ra cùng nghe thấy Phùng Thánh nói như vậy, ai nấy đều nhìn ông ta như tên ngốc.
“Không có ngươi, đương gia vẫn có thể chinh chiến thiên hạ!” Quan Hạ Nhi tức giận nói.
“Kim tiên sinh, làng Tây Hà phát triển nhanh như vậy, chắc chắn là đang thiếu nhân tài phải không?"
Phùng tiên sinh phớt lờ Quan Hạ Nhị, tiếp tục nói: “Ngài thu nhận ta, cũng tức là để người đời thấy được lòng dạ của ngài! Đến lúc đó người đời sẽ biết ngài thậm chí còn bằng lòng trọng dụng kẻ thù như ta đây, vậy người có tài ắt sẽ ùn ùn kéo tới, đến lúc đó ngài sẽ không bao giờ thiếu nhân tài nữa..."
“Ngươi tìm ta là vì việc này à?”
Kim Phi không kiên nhẫn xua tay nói: “Thiết Chùy, dẫn ông ta đi đi”
“Kim tiên sinh...”
Phùng Thánh còn định nói gì đó nhưng lại bị Thiết Chùy giơ chuôi đao tát vào miệng.
Hai nhân viên hộ tống đứng ở phía sau nhanh chóng chạy lên, kéo Phùng Thánh còn đang lơ mơ đi mất.
“Ông ta nghĩ cái gì vậy, thế mà vẫn dám tới tìm đương gia?”
Quan Hạ Nhi nhìn cửa, ánh mắt lạnh như băng.
Mấy lần làng Tây Hà gặp nạn liên tiếp, đều liên quan mật thiết đến Phùng Thánh.
Quan Hạ Nhi chỉ muốn băm vằm ông ta ral
“Còn nghĩ thế nào được nữa, đơn giản là biết mình chỉ có đường chết nên cố gắng tìm cơ hội sống sót mà thôi.”
Kim Phi nói: “Lỡ như ta nhất thời hồ đồ bị ông ta làm cho mụ mị đầu óc, hoặc muốn tỏ ra rộng lượng với thiên hạ thì sao, tha cho ông ta được sống ư?"
Phùng Thánh quả thật là một người thông minh, nhưng kẻ này lại có quá nhiều ý đồ xấu xa, chưa nói tới chuyện ông ta có thù oán với làng Tây Hà, cho dù là không thù không oán, Kim Phi cũng tuyệt đối không thể dùng ông ta.