“Đừng gọi ta là tiên sinh, cứ gọi ta bằng họ là được.” Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
Từ sau khi biết chuyện của y và Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam luôn tỏ thái độ với y.
Có lúc thực sự tức giận, sẽ không có y là tiên sinh mà gọi y bằng họ.
Dù sao cũng chỉ là một cách gọi, Kim Phi không chấp cô ấy, cô ấy thích gọi gì thì gọi.
"Tiên sinh, ta sai rồi!" Khánh Mộ Lam kéo áo Kim Phi, dẫn y đến chỗ không người: “Sau này ta sẽ không gọi ngài băng họ nữa, ta gọi ngài là em rể được không?”
Cô ấy đã đoán được Kim Phi có phát minh mới, vô cùng tò mò.
Gọi Kim Phi là em rể cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng, hừ rồi nói: “Cô muốn lợi dụng ta sao?”
“Vũ Dương là em họ của ta, ta không gọi ngài là em rể, chẳng lẽ ngài muốn ta gọi Vũ Dương là chị dâu à?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi. “Ý này cũng không tệ.” Kim Phi hài lòng gật đầu.
“Ngài thật sự muốn ta gọi cô ấy chị dâu à?” Khánh Mộ Lam đen mặt.
“Nếu cô không muốn, cứ gọi ta bằng họ là được ta đâu có ép cô.”
Kim Phi thản nhiên nhún vai.
“Gọi thì gọi!” Khánh Mộ Lam cần răng uy hiếp: “Lát nữa ta sẽ gọi luôn!”
“Chỉ cần cô không sợ bị Vũ Dương diệt khẩu, thì thế nào cũng được”.
Kim Phi không hề sợ, nhíu lông mày: “Gọi to vào để cho cả Khánh phủ đều biết.”
Dù là đời trước hay đời này Kim Phi đều không thích làm việc gì lén lút.
Nếu không phải vì Cửu công chúa không đồng ý, y đã công khai chuyện của hai người từ lâu.
Y biết Cửu công chúa lo lăng điều gì, cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ không dám gọi bậy bạ.
Quả nhiên, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nhìn Kim Phi: “Ngài đúng là độc ác!”
“Sáng mai đến cửa thành Tây chờ ta.” Kim Phi cười một tiếng, xoay người rời đi.
Khánh Mộ Lam tức giận giơ nằm đấm sau lưng y, nhưng cũng không dám đánh thật.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi đã dẫn một đội người từ cửa thành Tây đi ra.
Mỗi người cưỡi ba con ngựa, thành đội hình tiêu chuẩn để hành quân nhanh của ky binh.
Ngoại trừ Nguy Đại Đồng còn có Khánh Mộ Lam đi theo góp vui.
“Mộ Lam, ta nhắc lại lần nữa, hôm nay cho dù cô thấy cái gì thì cũng tuyệt đối không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh gấy chân cô, nhớ chưa?”
Đến bên ngoài thành, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam nhắc nhở lần nữa: “Nếu cô không làm được thì bây giờ hãy về đi!”
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, hôm nay cho dù ta có thấy người tung cánh bay lên trời, thì không nói cho ai biết đâu.”
Khánh Mộ Lam bị Kim Phi làm cho càng tò mò hơn, vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù là ca ca ta, hay là Vũ Dương, ta cũng không nói.”
“Hy vọng cô nói được làm được.”
Kim Phi gật đầu, nhìn về phía Nguy Đại Đồng.
“Kim tiên sinh yên tâm, Nguy Đại Đồng ta mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải kẻ lắm mồm”
Nguy Đại Đồng vội vàng bảo đảm.
“Vậy lên đường thôi!”
Kim Phi quay đầu ngựa, chạy như bay.
Từ thành Tây Xuyên đến núi Ngọc Luỹ cách xa trăm dặm, hơn nữa trên đường có mấy đoạn đường núi tương đối khó đi, cho dù một người dẫn theo ba con ngựa, không mang theo đồ
gì dư thừa, nhưng đến phải đến trưa họ mới đến nơi.
Đời trước ở nơi này có hệ thống thuỷ lợi đập Đô Giang và một thành phố lớn.
Nhưng lúc này thì hoang vắng không người ở.
Bởi vì nơi này thường xảy ra lũ lụt, Đại Khang rộng lớn, không có người dân nào lại đồng ý đến nơi này ở.
Dưới núi Ngọc Luỹ, đã có nhân viên hộ tống chờ từ sớm, thấy Kim Phi đến vội vàng thúc ngựa ra đón.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới.” "Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
Từ sau khi biết chuyện của y và Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam luôn tỏ thái độ với y.
Có lúc thực sự tức giận, sẽ không có y là tiên sinh mà gọi y bằng họ.
Dù sao cũng chỉ là một cách gọi, Kim Phi không chấp cô ấy, cô ấy thích gọi gì thì gọi.
"Tiên sinh, ta sai rồi!" Khánh Mộ Lam kéo áo Kim Phi, dẫn y đến chỗ không người: “Sau này ta sẽ không gọi ngài băng họ nữa, ta gọi ngài là em rể được không?”
Cô ấy đã đoán được Kim Phi có phát minh mới, vô cùng tò mò.
Gọi Kim Phi là em rể cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng, hừ rồi nói: “Cô muốn lợi dụng ta sao?”
“Vũ Dương là em họ của ta, ta không gọi ngài là em rể, chẳng lẽ ngài muốn ta gọi Vũ Dương là chị dâu à?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi. “Ý này cũng không tệ.” Kim Phi hài lòng gật đầu.
“Ngài thật sự muốn ta gọi cô ấy chị dâu à?” Khánh Mộ Lam đen mặt.
“Nếu cô không muốn, cứ gọi ta bằng họ là được ta đâu có ép cô.”
Kim Phi thản nhiên nhún vai.
“Gọi thì gọi!” Khánh Mộ Lam cần răng uy hiếp: “Lát nữa ta sẽ gọi luôn!”
“Chỉ cần cô không sợ bị Vũ Dương diệt khẩu, thì thế nào cũng được”.
Kim Phi không hề sợ, nhíu lông mày: “Gọi to vào để cho cả Khánh phủ đều biết.”
Dù là đời trước hay đời này Kim Phi đều không thích làm việc gì lén lút.
Nếu không phải vì Cửu công chúa không đồng ý, y đã công khai chuyện của hai người từ lâu.
Y biết Cửu công chúa lo lăng điều gì, cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ không dám gọi bậy bạ.
Quả nhiên, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nhìn Kim Phi: “Ngài đúng là độc ác!”
“Sáng mai đến cửa thành Tây chờ ta.” Kim Phi cười một tiếng, xoay người rời đi.
Khánh Mộ Lam tức giận giơ nằm đấm sau lưng y, nhưng cũng không dám đánh thật.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi đã dẫn một đội người từ cửa thành Tây đi ra.
Mỗi người cưỡi ba con ngựa, thành đội hình tiêu chuẩn để hành quân nhanh của ky binh.
Ngoại trừ Nguy Đại Đồng còn có Khánh Mộ Lam đi theo góp vui.
“Mộ Lam, ta nhắc lại lần nữa, hôm nay cho dù cô thấy cái gì thì cũng tuyệt đối không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh gấy chân cô, nhớ chưa?”
Đến bên ngoài thành, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam nhắc nhở lần nữa: “Nếu cô không làm được thì bây giờ hãy về đi!”
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, hôm nay cho dù ta có thấy người tung cánh bay lên trời, thì không nói cho ai biết đâu.”
Khánh Mộ Lam bị Kim Phi làm cho càng tò mò hơn, vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù là ca ca ta, hay là Vũ Dương, ta cũng không nói.”
“Hy vọng cô nói được làm được.”
Kim Phi gật đầu, nhìn về phía Nguy Đại Đồng.
“Kim tiên sinh yên tâm, Nguy Đại Đồng ta mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải kẻ lắm mồm”
Nguy Đại Đồng vội vàng bảo đảm.
“Vậy lên đường thôi!”
Kim Phi quay đầu ngựa, chạy như bay.
Từ thành Tây Xuyên đến núi Ngọc Luỹ cách xa trăm dặm, hơn nữa trên đường có mấy đoạn đường núi tương đối khó đi, cho dù một người dẫn theo ba con ngựa, không mang theo đồ
gì dư thừa, nhưng đến phải đến trưa họ mới đến nơi.
Đời trước ở nơi này có hệ thống thuỷ lợi đập Đô Giang và một thành phố lớn.
Nhưng lúc này thì hoang vắng không người ở.
Bởi vì nơi này thường xảy ra lũ lụt, Đại Khang rộng lớn, không có người dân nào lại đồng ý đến nơi này ở.
Dưới núi Ngọc Luỹ, đã có nhân viên hộ tống chờ từ sớm, thấy Kim Phi đến vội vàng thúc ngựa ra đón.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới.” "Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.