Cho nên Lạc Lan vừa dứt lời, tiếng trả giá lần lượt vang lên.
“Ta trả một ngàn một trăm lượng!”
“Một ngàn ba trăm lượng!”
“Một ngàn năm trăm lượng!”
“Hai ngàn lượng!”
…
“Ba ngàn lượng!”
Trong vài giây ngắn ngủi, giá của thanh Hắc Đao từng là hàng mẫu này đã nhanh chóng tăng lên gấp ba lần giá khởi điểm.
Nhưng vẫn chưa dừng lại.
Lạc Lan còn chưa kịp hỏi xem có ai ra giá tiếp không, phía dưới đã vang lên: “Năm ngàn lượng!”
Cả không gian trở nên tĩnh lặng.
Đây là lần ra giá nhiều nhất từ trước đến nay, một lần tăng lên hẳn hai ngàn lượng.
Mọi người đều quay lại nhìn người thanh niên vừa ra giá.
Nhưng không ai trong đám công tử biết người này, lần lượt hỏi người xung quanh.
Cuối cùng phát hiện không ai quen biết người vừa ra giá.
Ở kinh thành có rất nhiều quan viên, thứ nhiều hơn cả quan viên là con cháu của bọn họ.
Cho dù quen biết rộng đến đâu thì cũng không ai dám nói mình biết tất cả công tử ở kinh thành.
Dù sao thì phạm vi giao lưu của mọi người không giống nhau.
Nhưng ở đây có mấy chục vị công tử, cho dù quan hệ không bao phủ toàn bộ kinh thành thì ít nhất cũng phải quen biết đến chín phần.
Không ai biết người ra giá thì thật vô lý.
“Vị huynh đệ này lạ mặt quá, không biết nên xưng hô thế nào?”
Tề công tử đứng lên chào hỏi.
“Sao thế, ta tới đây mua đao, còn cần phải bị điều tra sao?”
Thanh niên đó hơi nhướng mày, hờ hững hỏi.
“Không phải, ta chỉ là một người thô lỗ, muốn nói gì thì nói thẳng ra mà thôi”.
Tề công tử ôm quyền với thanh niên: “Năm nghìn lượng bạc không phải số tiền nhỏ, huynh đừng nên nói đùa”.
Hỏi như vậy rất mất lịch sự và rất dễ làm mất lòng người khác.
Nhưng Lạc Lan không ngăn cản Tề công tử, ngược lại còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh ta.
Thật ra trong những trường hợp bình thường, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, cần phải trả một khoản tiền đặt cọc nhất định và xin tư cách tham gia hội đấu giá, để tránh trường hợp có người tùy ý ra giá, nhưng cuối cùng lại không thể trả tiền.
Vậy buổi đấu giá chẳng phải trở thành một trò cười sao?
Nhưng những người hôm nay tới đều là các công tử nhà quyền quý, nếu Lạc Lan thật sự yêu cầu như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ nên Lạc Lan căn bản không đề cập tới tiền đặt cọc.
Các công tử đều rất sĩ diện, hét giá trước mặt nhiều người như vậy, cho dù sau này mượn tiền, cũng sẽ không quỵt nợ, nếu không sẽ rất mất mặt.
Nhưng đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện, lập tức hét giá năm nghìn lượng, Lạc Lan phải suy nghĩ thật kỹ.
“Hóa ra là lo không có tiền trả!”
“Ta trả một ngàn một trăm lượng!”
“Một ngàn ba trăm lượng!”
“Một ngàn năm trăm lượng!”
“Hai ngàn lượng!”
…
“Ba ngàn lượng!”
Trong vài giây ngắn ngủi, giá của thanh Hắc Đao từng là hàng mẫu này đã nhanh chóng tăng lên gấp ba lần giá khởi điểm.
Nhưng vẫn chưa dừng lại.
Lạc Lan còn chưa kịp hỏi xem có ai ra giá tiếp không, phía dưới đã vang lên: “Năm ngàn lượng!”
Cả không gian trở nên tĩnh lặng.
Đây là lần ra giá nhiều nhất từ trước đến nay, một lần tăng lên hẳn hai ngàn lượng.
Mọi người đều quay lại nhìn người thanh niên vừa ra giá.
Nhưng không ai trong đám công tử biết người này, lần lượt hỏi người xung quanh.
Cuối cùng phát hiện không ai quen biết người vừa ra giá.
Ở kinh thành có rất nhiều quan viên, thứ nhiều hơn cả quan viên là con cháu của bọn họ.
Cho dù quen biết rộng đến đâu thì cũng không ai dám nói mình biết tất cả công tử ở kinh thành.
Dù sao thì phạm vi giao lưu của mọi người không giống nhau.
Nhưng ở đây có mấy chục vị công tử, cho dù quan hệ không bao phủ toàn bộ kinh thành thì ít nhất cũng phải quen biết đến chín phần.
Không ai biết người ra giá thì thật vô lý.
“Vị huynh đệ này lạ mặt quá, không biết nên xưng hô thế nào?”
Tề công tử đứng lên chào hỏi.
“Sao thế, ta tới đây mua đao, còn cần phải bị điều tra sao?”
Thanh niên đó hơi nhướng mày, hờ hững hỏi.
“Không phải, ta chỉ là một người thô lỗ, muốn nói gì thì nói thẳng ra mà thôi”.
Tề công tử ôm quyền với thanh niên: “Năm nghìn lượng bạc không phải số tiền nhỏ, huynh đừng nên nói đùa”.
Hỏi như vậy rất mất lịch sự và rất dễ làm mất lòng người khác.
Nhưng Lạc Lan không ngăn cản Tề công tử, ngược lại còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh ta.
Thật ra trong những trường hợp bình thường, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, cần phải trả một khoản tiền đặt cọc nhất định và xin tư cách tham gia hội đấu giá, để tránh trường hợp có người tùy ý ra giá, nhưng cuối cùng lại không thể trả tiền.
Vậy buổi đấu giá chẳng phải trở thành một trò cười sao?
Nhưng những người hôm nay tới đều là các công tử nhà quyền quý, nếu Lạc Lan thật sự yêu cầu như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ nên Lạc Lan căn bản không đề cập tới tiền đặt cọc.
Các công tử đều rất sĩ diện, hét giá trước mặt nhiều người như vậy, cho dù sau này mượn tiền, cũng sẽ không quỵt nợ, nếu không sẽ rất mất mặt.
Nhưng đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện, lập tức hét giá năm nghìn lượng, Lạc Lan phải suy nghĩ thật kỹ.
“Hóa ra là lo không có tiền trả!”