Đối với những cô gái chưa chồng thì lại càng khó khăn hơn.
Vốn dĩ ở Đại Khang con gái nhiều con trai ít, các cô gái đã khó lấy chồng rồi, giờ trên mặt họ lại bị đóng dấu khiến ai ai cũng biết họ đã từng bị làm nhục, còn có nhà ai sẽ tới cưới họ đây?
Cũng bởi vì vậy mà dạo gần đây, các cô gái ở xung quanh Tây Xuyên thường xuyên tự tử.
Kim Phi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Chu Du Đạt cố gắng hết sức cử người khuyên bảo.
Hàn Phong nhìn thấy bầu không khí hôi ngột ngạt, vội vàng nói: “Bị đóng dấu cũng không sao, tiên sinh nhà ta đi chiêu binh chứ không đi tuyển người đẹp. Tiên sinh nói rằng, đãi ngộ của binh lính nữ cũng giống như với binh lính nam, không muốn làm binh lính nữ cũng không sao, đợi đến khi nhà máy dệt xây xong sẽ ưu tiên tuyển các cô gái bị đóng dấu lên mặt. Tiên sinh nhà ta còn nói, các cô gái có thể gánh vác một góc trời, ngay cả khi cả đời này không kết hôn, y cũng có thể cho họ một con đường để sống, các ông hãy về nhà khuyên nhủ họ, đừng nghĩ quẩn nữa”
“Biết rồi!”
Các ông lão rối rít lau nước mắt gật đầu.
Nếu có thể, ai lại muốn đứa con gái mà mình đã vất vả nuôi lớn tự tử chứ?
Sau đó, Hàn Phong dặn dò thêm một vài vấn đề khác rồi để cho các ông lão quay về.
Các ông lão cũng không hề qua loa, họ xem vấn đề này là chuyện hệ trọng hàng đầu cần xử lý, vừa trở về đã vội vàng triệu tập người trong tộc của mình họp.
Trước đây, tất cả người dân ở xung quanh Tây Xuyên đều không biết Kim Phi là ai, lúc ở mương Lão Quát, Kim Phi không thể lấy ra nhiều tiền như thế trong một lúc được, ngỏ lời có thể dùng lương thực và vải vóc để trả trước một phần tiền không, rất nhiều người dân vẫn chưa tin tưởng y.
Sau đó Chu Du Đạt đã dùng nhà tổ và ruộng vườn để đảm bảo, người dân mới đồng ý giao ngựa chiến cho Kim Phi.
Mấy ngày sau đó, Kim Phi đã điều động tiền bạc từ thương hội Kim Xuyên gần đó và làng Tây Hà, cho Chu Du Đạt thông báo người dân đến nhận bạc.
Kết quả là khi người dân nhìn thấy Kim Phi có bạc thì không còn lo lắng nữa, vội vàng cho Kim Phi thiếu nợ.
Nhưng năm lượng bạc ở Đại Khang không phải là số tiền nhỏ, cho dù là đổi bằng lương thực hay vải vóc, cũng có thể đổi được một đống.
Ngay cả nhà họ cũng đã mất rồi, họ không thể ngày nào cũng gánh bao lương thực và vải vóc đi ra ngoài.
Đổi thành bạc cũng không được, đem theo trên người ngộ nhỡ mất luôn thì sao?
Việc này đã làm cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng mà. họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của người dân, đưa cho họ giấy ghi nợ viết rõ từng mục giống như sổ tiết kiệm.
Có được giấy ghi nợ, họ có thể cầm nó đến thương hội Kim Xuyên nhận tiền lúc nào cũng được, hoặc cũng có thể lấy lương thực và vải vóc.
Một vài người dân nghe thấy tin này thì còn gửi lại lương thực và vải vóc mình nhận được vào thương hội Kim Xuyên, yêu cầu đổi thành giấy ghi nợ.
Đến cuối cùng, hầu hết lương thực và vải vóc Kim Phi dùng để đổi lấy ngựa chiến đều trở lại vào trong tay y.
Kim Phi phát hiện tình huống này, lập tức nảy ra ý tưởng mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm.
Nhưng muốn mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm, thương hội Kim Xuyên phải có tính chất là một tiền trang, cần phải có sự phê duyệt.
Kim Phi tìm Cửu công chúa hỗ trợ, Cửu công chúa cũng đã đồng ý, chẳng qua là tới tận bây giờ cũng chưa đưa ra câu trả lời, Kim Phi cũng biết ngại nên không đến thúc giục cô ấy.
Thông qua việc này, thương hội Kim Xuyên đã được người dân trại tù binh công nhận.
Cộng thêm với việc dạo gần đây, danh tiếng của chiến đội áo giáp đen dần dần lan rộng, có khá nhiều người nhanh chóng nhường đường khi nhìn thấy nhân viên hộ tống.
Khi các ông lão nói cho người dân ty nạn việc Kim Phi muốn chiêu mộ binh lính, đãi ngộ giống như nhân viên hộ tống, toàn bộ nhà họ Chu đều sôi trào.
Không chờ tộc trưởng nói hết đã có khá nhiều người dân ty nạn xoay người chạy đến dốc Đại Mãng.
Ông lão nói, Kim Phi chỉ chiêu mộ năm ngàn người, tuyển cả trai lẫn gái.
Mà lại có mấy chục ngàn người dân ty nạn, nói không chừng, nếu đi trễ là đã tuyển đủ rồi.
Hiện tại, mặc dù xưởng nung gạch đã được xây dựng, nhưng cũng chỉ cần dùng một ít người dân, đại đa số người dân ở nơi đây đều rảnh rỗi ở nhà.
Bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến mấy tháng sau mới có việc làm.
Bọn họ không biết được mình có thể chống chọi được tới mấy tháng sau không nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo. sau.
Trên dốc Đại Mãng, các binh lính đang trực trên tháp canh nhìn thấy đám đông đang chạy như điên đến đây, tưởng là kẻ thù nên lập tức gõ vang chiêng đồng.
Ở trên tháp canh gần đó, nhân viên hộ tống cũng bản hai mũi tên lệnh.
Kim Phi đang bàn bạc với các đại tướng và Cửu công chúa, nghe thấy cảnh báo, lập tức bảo Đại Lưu hộ tống Cửu công chúa ra xe ngựa, còn y lao tới tháp quan sát cùng với Trương Lương.
Vốn dĩ ở Đại Khang con gái nhiều con trai ít, các cô gái đã khó lấy chồng rồi, giờ trên mặt họ lại bị đóng dấu khiến ai ai cũng biết họ đã từng bị làm nhục, còn có nhà ai sẽ tới cưới họ đây?
Cũng bởi vì vậy mà dạo gần đây, các cô gái ở xung quanh Tây Xuyên thường xuyên tự tử.
Kim Phi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Chu Du Đạt cố gắng hết sức cử người khuyên bảo.
Hàn Phong nhìn thấy bầu không khí hôi ngột ngạt, vội vàng nói: “Bị đóng dấu cũng không sao, tiên sinh nhà ta đi chiêu binh chứ không đi tuyển người đẹp. Tiên sinh nói rằng, đãi ngộ của binh lính nữ cũng giống như với binh lính nam, không muốn làm binh lính nữ cũng không sao, đợi đến khi nhà máy dệt xây xong sẽ ưu tiên tuyển các cô gái bị đóng dấu lên mặt. Tiên sinh nhà ta còn nói, các cô gái có thể gánh vác một góc trời, ngay cả khi cả đời này không kết hôn, y cũng có thể cho họ một con đường để sống, các ông hãy về nhà khuyên nhủ họ, đừng nghĩ quẩn nữa”
“Biết rồi!”
Các ông lão rối rít lau nước mắt gật đầu.
Nếu có thể, ai lại muốn đứa con gái mà mình đã vất vả nuôi lớn tự tử chứ?
Sau đó, Hàn Phong dặn dò thêm một vài vấn đề khác rồi để cho các ông lão quay về.
Các ông lão cũng không hề qua loa, họ xem vấn đề này là chuyện hệ trọng hàng đầu cần xử lý, vừa trở về đã vội vàng triệu tập người trong tộc của mình họp.
Trước đây, tất cả người dân ở xung quanh Tây Xuyên đều không biết Kim Phi là ai, lúc ở mương Lão Quát, Kim Phi không thể lấy ra nhiều tiền như thế trong một lúc được, ngỏ lời có thể dùng lương thực và vải vóc để trả trước một phần tiền không, rất nhiều người dân vẫn chưa tin tưởng y.
Sau đó Chu Du Đạt đã dùng nhà tổ và ruộng vườn để đảm bảo, người dân mới đồng ý giao ngựa chiến cho Kim Phi.
Mấy ngày sau đó, Kim Phi đã điều động tiền bạc từ thương hội Kim Xuyên gần đó và làng Tây Hà, cho Chu Du Đạt thông báo người dân đến nhận bạc.
Kết quả là khi người dân nhìn thấy Kim Phi có bạc thì không còn lo lắng nữa, vội vàng cho Kim Phi thiếu nợ.
Nhưng năm lượng bạc ở Đại Khang không phải là số tiền nhỏ, cho dù là đổi bằng lương thực hay vải vóc, cũng có thể đổi được một đống.
Ngay cả nhà họ cũng đã mất rồi, họ không thể ngày nào cũng gánh bao lương thực và vải vóc đi ra ngoài.
Đổi thành bạc cũng không được, đem theo trên người ngộ nhỡ mất luôn thì sao?
Việc này đã làm cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng mà. họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của người dân, đưa cho họ giấy ghi nợ viết rõ từng mục giống như sổ tiết kiệm.
Có được giấy ghi nợ, họ có thể cầm nó đến thương hội Kim Xuyên nhận tiền lúc nào cũng được, hoặc cũng có thể lấy lương thực và vải vóc.
Một vài người dân nghe thấy tin này thì còn gửi lại lương thực và vải vóc mình nhận được vào thương hội Kim Xuyên, yêu cầu đổi thành giấy ghi nợ.
Đến cuối cùng, hầu hết lương thực và vải vóc Kim Phi dùng để đổi lấy ngựa chiến đều trở lại vào trong tay y.
Kim Phi phát hiện tình huống này, lập tức nảy ra ý tưởng mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm.
Nhưng muốn mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm, thương hội Kim Xuyên phải có tính chất là một tiền trang, cần phải có sự phê duyệt.
Kim Phi tìm Cửu công chúa hỗ trợ, Cửu công chúa cũng đã đồng ý, chẳng qua là tới tận bây giờ cũng chưa đưa ra câu trả lời, Kim Phi cũng biết ngại nên không đến thúc giục cô ấy.
Thông qua việc này, thương hội Kim Xuyên đã được người dân trại tù binh công nhận.
Cộng thêm với việc dạo gần đây, danh tiếng của chiến đội áo giáp đen dần dần lan rộng, có khá nhiều người nhanh chóng nhường đường khi nhìn thấy nhân viên hộ tống.
Khi các ông lão nói cho người dân ty nạn việc Kim Phi muốn chiêu mộ binh lính, đãi ngộ giống như nhân viên hộ tống, toàn bộ nhà họ Chu đều sôi trào.
Không chờ tộc trưởng nói hết đã có khá nhiều người dân ty nạn xoay người chạy đến dốc Đại Mãng.
Ông lão nói, Kim Phi chỉ chiêu mộ năm ngàn người, tuyển cả trai lẫn gái.
Mà lại có mấy chục ngàn người dân ty nạn, nói không chừng, nếu đi trễ là đã tuyển đủ rồi.
Hiện tại, mặc dù xưởng nung gạch đã được xây dựng, nhưng cũng chỉ cần dùng một ít người dân, đại đa số người dân ở nơi đây đều rảnh rỗi ở nhà.
Bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến mấy tháng sau mới có việc làm.
Bọn họ không biết được mình có thể chống chọi được tới mấy tháng sau không nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo. sau.
Trên dốc Đại Mãng, các binh lính đang trực trên tháp canh nhìn thấy đám đông đang chạy như điên đến đây, tưởng là kẻ thù nên lập tức gõ vang chiêng đồng.
Ở trên tháp canh gần đó, nhân viên hộ tống cũng bản hai mũi tên lệnh.
Kim Phi đang bàn bạc với các đại tướng và Cửu công chúa, nghe thấy cảnh báo, lập tức bảo Đại Lưu hộ tống Cửu công chúa ra xe ngựa, còn y lao tới tháp quan sát cùng với Trương Lương.