Đời trước Kim Phi có học được một bài văn tên là Thư lông gà, ban đầu lúc thành lập đội Chung Minh, y đã gọi đùa những lá thư khá quan trọng và khẩn cấp là thư lông gà.
Tiểu Ngọc cảm thấy cách gọi này rất thú vị, vẫn tiếp tục gọi là thư lông gà.
Kim Phi nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, Cửu công chúa cũng nhanh chóng bước đến.
Hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam mới vừa vào cũng vểnh tai lên nghe.
Tờ giấy được đưa tới bằng bồ câu đưa tin, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai câu.
Cửu công chúa sau khi xem xong, đôi mắt đột nhiên ánh lên sự kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên che miệng lại.
Kim Phi cũng siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn. Hai anh em Khánh Mộ Lam vốn đang rất tò mò nội dung trong thư, thấy hai người có biểu cảm như vậy, lòng hiếu kỳ trong lòng càng nặng hơn.
Khánh Hâm Nghiêu dù sao cũng là một châu mục, vẫn phải biết cách cư xử, nhịn được nên không hỏi.
Nhưng Khánh Mộ Lam không nhịn được, nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: "Vũ Dương, trong thư viết cái gì? Hai người sao lại kích động đến thế?"
"Quân Bắc phạt đã chiếm được thành Du Quan, vua Đông Man bị thương chạy trốn rồi!"
Cửu công chúa nhẹ giọng nói.
"Quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan rồi hả?" Khánh Mộ Lam lập tức trợn tròn mắt: "Nhanh như vậy ư?”
Ánh mắt Khánh Hâm Nghiêu cũng hơi nheo lại. Bọn họ cũng đã thấy được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, không hề cảm thấy bất ngờ với việc Quân Bắc phạt có thể đoạt lại thành Du Quan.
Điều khiến bọn họ bất ngờ là tốc độ Quân Bắc phạt chiếm được thành quả thật quá nhanh!
Khánh Mộ Lam kinh ngạc với sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Bắc phạt, còn Khánh Hâm Nghiều thì biết, thế cục triều đình Đại Khang sắp thay đổi rồi!
Đoạt lại thành Du Quan, về cơ bản thì chẳng khác nào đã thu phục được mười sáu châu Yến Vân.
Công lao này thực sự quá lớn rồi!
Thu phục mười sáu châu Yến Vân không chỉ là tâm nguyện cả đời của vô số võ tướng Đại Khang, mà lợi ích thực tế nó mang tới cũng không cách nào đo lường được!
Mười sáu châu luôn đó!
Sau khi thu phục những địa bàn này, bản đồ Đại Khang gần như đã mở rộng thêm một phần bal
Mặc dù bản đồ Đại Khang đi thẳng về phía nam là đến khu vực Nam Hải, nhưng sau khi qua Trường Giang, đi về phía nam thêm vài trăm dặm thì khu vực đồi núi càng ngày càng nhiều, dân cư cũng bắt đầu thưa thớt.
Đặc biệt là sau khi qua Lĩnh Nam, việc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Mà trong mười sáu châu Yến Vân, có một phần diện tích rất lớn là đồng bằng màu mỡ cực kì thích hợp để trồng trọt.
Công lớn như vậy, Hoàng đế có ban thưởng thế nào cũng không đủ.
Hoàng đế chắc chắn vẫn luôn phái người chú ý tới quân Bắc phạt, tin tức lớn như vậy, kinh thành không thể không biết.
"Nói không chừng lúc này đã bắt đầu bàn bạc về vấn đề ban thưởng rồi."
Khánh Hâm Nghiêu lặng lẽ suy đoán, nhìn Kim Phi với ánh mắt kính sợ hơn.
Lúc mới biết Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh phi có ý nghĩ không khác nhau lắm, coi Kim Phi là một hậu bối có thể trợ giúp nhà họ Khánh để bồi dưỡng.
Nhưng ai ngờ bây giờ mới hơn một năm, Kim Phi đã trưởng thành đến mức anh ta phải kính trọng.
Điều quan trọng nhất là năm nay Kim Phi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, quả thật quá trẻ, thế lực dưới trướng ở khắp nơi cũng tràn đầy sức sống như Kim Phi vậy.
Khánh Hâm Nghiêu cực kì hiểu rõ cục diện hiện tại chắc chắn không phải cực hạn của Kim Phi.
Anh ta thậm chí không dám nghĩ đến cuối cùng Kim Phi có thể phát triển đến mức nào.
Tiểu Ngọc cảm thấy cách gọi này rất thú vị, vẫn tiếp tục gọi là thư lông gà.
Kim Phi nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, Cửu công chúa cũng nhanh chóng bước đến.
Hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam mới vừa vào cũng vểnh tai lên nghe.
Tờ giấy được đưa tới bằng bồ câu đưa tin, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai câu.
Cửu công chúa sau khi xem xong, đôi mắt đột nhiên ánh lên sự kinh ngạc và mừng rỡ vô cùng, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên che miệng lại.
Kim Phi cũng siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn. Hai anh em Khánh Mộ Lam vốn đang rất tò mò nội dung trong thư, thấy hai người có biểu cảm như vậy, lòng hiếu kỳ trong lòng càng nặng hơn.
Khánh Hâm Nghiêu dù sao cũng là một châu mục, vẫn phải biết cách cư xử, nhịn được nên không hỏi.
Nhưng Khánh Mộ Lam không nhịn được, nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: "Vũ Dương, trong thư viết cái gì? Hai người sao lại kích động đến thế?"
"Quân Bắc phạt đã chiếm được thành Du Quan, vua Đông Man bị thương chạy trốn rồi!"
Cửu công chúa nhẹ giọng nói.
"Quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan rồi hả?" Khánh Mộ Lam lập tức trợn tròn mắt: "Nhanh như vậy ư?”
Ánh mắt Khánh Hâm Nghiêu cũng hơi nheo lại. Bọn họ cũng đã thấy được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, không hề cảm thấy bất ngờ với việc Quân Bắc phạt có thể đoạt lại thành Du Quan.
Điều khiến bọn họ bất ngờ là tốc độ Quân Bắc phạt chiếm được thành quả thật quá nhanh!
Khánh Mộ Lam kinh ngạc với sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Bắc phạt, còn Khánh Hâm Nghiều thì biết, thế cục triều đình Đại Khang sắp thay đổi rồi!
Đoạt lại thành Du Quan, về cơ bản thì chẳng khác nào đã thu phục được mười sáu châu Yến Vân.
Công lao này thực sự quá lớn rồi!
Thu phục mười sáu châu Yến Vân không chỉ là tâm nguyện cả đời của vô số võ tướng Đại Khang, mà lợi ích thực tế nó mang tới cũng không cách nào đo lường được!
Mười sáu châu luôn đó!
Sau khi thu phục những địa bàn này, bản đồ Đại Khang gần như đã mở rộng thêm một phần bal
Mặc dù bản đồ Đại Khang đi thẳng về phía nam là đến khu vực Nam Hải, nhưng sau khi qua Trường Giang, đi về phía nam thêm vài trăm dặm thì khu vực đồi núi càng ngày càng nhiều, dân cư cũng bắt đầu thưa thớt.
Đặc biệt là sau khi qua Lĩnh Nam, việc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Mà trong mười sáu châu Yến Vân, có một phần diện tích rất lớn là đồng bằng màu mỡ cực kì thích hợp để trồng trọt.
Công lớn như vậy, Hoàng đế có ban thưởng thế nào cũng không đủ.
Hoàng đế chắc chắn vẫn luôn phái người chú ý tới quân Bắc phạt, tin tức lớn như vậy, kinh thành không thể không biết.
"Nói không chừng lúc này đã bắt đầu bàn bạc về vấn đề ban thưởng rồi."
Khánh Hâm Nghiêu lặng lẽ suy đoán, nhìn Kim Phi với ánh mắt kính sợ hơn.
Lúc mới biết Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh phi có ý nghĩ không khác nhau lắm, coi Kim Phi là một hậu bối có thể trợ giúp nhà họ Khánh để bồi dưỡng.
Nhưng ai ngờ bây giờ mới hơn một năm, Kim Phi đã trưởng thành đến mức anh ta phải kính trọng.
Điều quan trọng nhất là năm nay Kim Phi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, quả thật quá trẻ, thế lực dưới trướng ở khắp nơi cũng tràn đầy sức sống như Kim Phi vậy.
Khánh Hâm Nghiêu cực kì hiểu rõ cục diện hiện tại chắc chắn không phải cực hạn của Kim Phi.
Anh ta thậm chí không dám nghĩ đến cuối cùng Kim Phi có thể phát triển đến mức nào.