Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong kế hoạch gốc là Kim Phi còn phải đi tới Tây Xuyên một chuyến, nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã tới, mấy hôm trước Chu Du Đạt cũng tới một chuyến, người nên gặp cũng gặp rồi, Kim Phi lại nhớ tới chuyện khai hoang, nên quyết định trước mắt không đi tới Tây Xuyên nữa.

Sau khi phi thuyền bay lên không trung, tiến thẳng về phía Kim Xuyên.

Lúc đi qua nơi các con kênh giao nhau, Kim Phi lại xuống dưới xem một vòng, mãi tới chập tới mới quay về làng Tây Hà.

Còn chưa hạ xuống, đã thấy hai người Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đợi ở dưới.

“Đương gia!”

Phi thuyền vừa đáp, Quan Hạ Nhi tới chạy tới.

Cho dù đã xem chiến báo, biết Kim Phi không sao, nhưng vẫn đi quanh Kim Phi một vòng mới yên tâm.

Cửu công chúa kiềm chế hơn nhiều, không nhào lên, chỉ theo tập tục Đại Khang, dừng cách chỗ Kim Phi mấy bước từ từ cúi người, hành lễ với Kim Phi.

“Được rồi được rồi, ta không sao!” Kim Phi vuốt tóc Quan Hạ Nhi, lại chào hỏi Cửu công chúa.

Quan Hạ Nhi đã nấu cơm xong, vừa vào phòng ăn, Kim Phi đã ngửi thấy mùi gạo đập vào mặt.

Bắc Thiên Tầm ôm đứa bé ngồi ở bên bàn, bốn đứa nhỏ ngươi chọc một cái, ta véo một phát, trêu đùa đứa bé trong ngực Bắc Thiên Tầm.

Thấy Kim Phi vào, Tiểu Nga nhào tới: “Tỷ phu, cuối cùng huynh cũng về rồi, ta nhớ huynh muốn chết!”

“Sao thế, lại gây họa à, muốn ta giải quyết cho muội?” Kim Phi liếc mắt hỏi.

“Không có không có,” Đầu Tiểu Nga lắc như trống bỏi: “Gần đây ta ngoan lắm, không tin huynh hỏi tỷ tỷ xem, gần mười ngày nay ty đều không ta đánh ta!”

“Giỏi lắm!” Kim Phi giơ ngón cái với Tiểu Nga, sau đó nhìn Nhuận Nương.

Nhuận Nương lấy ra một cái túi nhỏ đưa sang.

“Thấy muội ngoan ngoãn như vậy, tỷ phu sẽ khen thưởng đồ ngon cho các muội!”

Kim Phi đưa bọc nhỏ cho Tiểu Nga: “Ở đây có bốn phần, mỗi người một phần, muội đừng tham lam đấy!”

“Cảm ơn tỷ phu, cảm ơn Nhuận Nương tỷ tỷ!”

Tiểu Nga chỉ đợi có vậy, nhận cái túi rồi chạy mất!

“Đương gia, chàng về rồi à!”

Đợi bốn đứa nhỏ chạy đi hết, Bắc Thiên Tầm cũng ôm đứa bé đứng dậy: “Ta muốn đi đón chàng, nhưng tỷ tỷ không cho ta đi!”

Có thể là vì sinh em bé rồi, nên Bắc Thiên Tầm cũng trở nên dịu dàng hơn, nếu là lúc trước, cho dù Quan Hạ Nhi không cho cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ lén chạy ra, cùng lắm là về bị dạy bảo một trận.

Vì chưa từng được trải nghiệm sự quan tâm của người nhà, nên Bắc Thiên Tầm cũng khá thích Quan Hạ Nhi dạy dỗ cô ấy, mỗi lần bị mắc đều cười híp mắt, khiến Quan Hạ Nhi tức vô cùng.

“Muội vừa ra tháng, chạy loạn cái gì?”

Quan Hạ Nhi nói: “Còn nữa, nếu lại để ta thấy muội không đi cửa lớn, ôm đứa bé nhảy tường, thì xem ta có đánh gãy chân muội không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK