Nhờ có Kim Phi, mấy tháng nay dù ở trên chiến trường hay trong triều đình, nhà họ Khánh đều có thu hoạch không nhỏ. Ngoại trừ hai ca ca của Khánh Hoài và Đại phu nhân của Khánh Quốc công, những người khác trong nhà họ Khánh đều có ấn tượng tốt về Kim Phi.
Bao gồm cả Khánh Phi trong cung.
Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam gửi xà phòng thơm đến hoàng cung, nhưng y chỉ muốn xà phòng nổi tiếng ở kinh thành mà thôi.
Kết quả Khánh Phi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Cứ đến tìm trẫm!"
Có được câu nói này, Kim Phi chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm.
Đêm hôm đó, Khánh Phi cử người chuyển tin cho Khánh Quốc công, sau đó Khánh Quốc công lại báo tin cho Thiết Chùy.
"Tốt quá, có câu nói này của Bệ hạ thì chúng ta ở kinh thành không cần lo lắng nữa”.
Lạc Lan phấn khích vỗ tay: "Thiết Chùy đại ca, cửa tiệm hôm nay chúng ta đi xem ở gần phường Hưng An, người qua lại cũng đông đúc, chúng ta mua lại nó nhé?"
“Cửa tiệm đó hét giá tận chín nghìn lượng bạc, không phải chúng ta nên hỏi ý kiến của tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân trước sao?”
Thiết Chùy ngập ngừng.
Trong mấy ngày qua, Lạc Lan, Thiết Chùy và Hàn Phong đã dẫn người đi khắp kinh thành, tìm kiếm các cửa tiệm và ngôi nhà phù hợp.
Ba người họ rất hài lòng với cửa tiệm mà Lạc Lan đã nhắc đến, nhược điểm duy nhất là nó quá đắt.
Triệu huyện úy vơ vét hết tài sản nửa đời dành dụm, còn thế chấp ngôi nhà mà cũng chỉ có chín nghìn lượng bạc mà thôi.
Ngay cả ở Biện Kinh - nơi đâu đâu cũng là gia tộc giàu có thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Lời của Khánh Phi đã truyền đến đây, đoán chừng không bao lâu nữa danh tiếng của xà phòng thơm sẽ truyền khắp kinh thành, cho dù ngựa chiến đi ngày đêm với tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới tới làng Tây Hà, không kịp để hỏi ý kiến của tiên sinh đâu”.
Lạc Lan nói một cách dứt khoát: “Lúc đến đây, tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đã viết thư cho ta nói rằng nếu gặp phải chuyện gì thì ta sẽ là người đưa ra quyết định trước.
Cứ làm theo lời ta nói, ngày mai đi mua lại cửa tiệm, sau này nếu có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân!"
“Vậy cũng được”, Thiết Chùy và Hàn Phong nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi đi, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc quả thực đã dặn dò bọn họ, những việc liên quan đến chọn cửa tiệm, bọn họ cứ nghe theo lời Lạc Lan là được.
Thấy hai người vẫn có vẻ lo lắng, Lạc Lan mỉm cười giải thích: “Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, cửa tiệm này mặc dù giá đắt, nhưng cũng có lý của nó.
Bao gồm cả Khánh Phi trong cung.
Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam gửi xà phòng thơm đến hoàng cung, nhưng y chỉ muốn xà phòng nổi tiếng ở kinh thành mà thôi.
Kết quả Khánh Phi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Cứ đến tìm trẫm!"
Có được câu nói này, Kim Phi chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm.
Đêm hôm đó, Khánh Phi cử người chuyển tin cho Khánh Quốc công, sau đó Khánh Quốc công lại báo tin cho Thiết Chùy.
"Tốt quá, có câu nói này của Bệ hạ thì chúng ta ở kinh thành không cần lo lắng nữa”.
Lạc Lan phấn khích vỗ tay: "Thiết Chùy đại ca, cửa tiệm hôm nay chúng ta đi xem ở gần phường Hưng An, người qua lại cũng đông đúc, chúng ta mua lại nó nhé?"
“Cửa tiệm đó hét giá tận chín nghìn lượng bạc, không phải chúng ta nên hỏi ý kiến của tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân trước sao?”
Thiết Chùy ngập ngừng.
Trong mấy ngày qua, Lạc Lan, Thiết Chùy và Hàn Phong đã dẫn người đi khắp kinh thành, tìm kiếm các cửa tiệm và ngôi nhà phù hợp.
Ba người họ rất hài lòng với cửa tiệm mà Lạc Lan đã nhắc đến, nhược điểm duy nhất là nó quá đắt.
Triệu huyện úy vơ vét hết tài sản nửa đời dành dụm, còn thế chấp ngôi nhà mà cũng chỉ có chín nghìn lượng bạc mà thôi.
Ngay cả ở Biện Kinh - nơi đâu đâu cũng là gia tộc giàu có thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
"Lời của Khánh Phi đã truyền đến đây, đoán chừng không bao lâu nữa danh tiếng của xà phòng thơm sẽ truyền khắp kinh thành, cho dù ngựa chiến đi ngày đêm với tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới tới làng Tây Hà, không kịp để hỏi ý kiến của tiên sinh đâu”.
Lạc Lan nói một cách dứt khoát: “Lúc đến đây, tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đã viết thư cho ta nói rằng nếu gặp phải chuyện gì thì ta sẽ là người đưa ra quyết định trước.
Cứ làm theo lời ta nói, ngày mai đi mua lại cửa tiệm, sau này nếu có chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân!"
“Vậy cũng được”, Thiết Chùy và Hàn Phong nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi đi, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc quả thực đã dặn dò bọn họ, những việc liên quan đến chọn cửa tiệm, bọn họ cứ nghe theo lời Lạc Lan là được.
Thấy hai người vẫn có vẻ lo lắng, Lạc Lan mỉm cười giải thích: “Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, cửa tiệm này mặc dù giá đắt, nhưng cũng có lý của nó.