Ở hướng bắc của đội thuyền, kính viễn vọng có thể nhìn thấy mấy hòn đảo cát mơ hồ.
Mấy hòn đảo cát này chính là tiền thân của đảo Sùng Minh nổi tiếng đời trước.
Đảo Sùng Minh là một hòn đảo tác động nhỏ, được hình thành từ bùn lầy trầm tích do Trường Giang mang tới.
Đời trước khi học lịch sử, Kim Phi nhớ rõ đảo Sùng Minh nổi lên khỏi mặt biển vào thời Võ Đức triều Đường.
Ban đầu chỉ là hai bao cát nhỏ, nhưng tích lũy hơn một ngàn năm, đảo nhỏ này càng lúc càng lớn.
Trước khi Kim Phi xuyên không, hòn đảo nhỏ này đã trở thành siêu đảo hơn 1200 km vuông.
Cùng tạo thành một bộ phận quan trọng của thành phố quốc tế.
“Chờ xong chuyện ở đây, nhất định phải qua xem thử.”
Kim Phi thu kính viễn vọng lại, trong lòng nghĩ.
Mãi cho tới bây giờ, Kim Phi vẫn không thể đoán ra Đại Khang tương đương với triều đại nào của đời trước.
Tình hình quanh quốc gia rất giống Bắc Tống, nhưng trình độ sản xuất của các ngành công nghiệp, nông nghiệp đều cực kì lạc hậu, không khác lắm với Tiên Tân đời trước.
Bây giờ y có đối tượng tham chiếu rồi.
Chỉ cần nhìn xem đảo Sùng Minh bây giờ có dáng vẻ gì, y sẽ có thể phán đoán ra niên đại.
Hiện tại đội thuyền cách đảo cát quá xa, kính viễn vọng cũng quá tệ, không thấy rõ, Kim Phi không thể bảo đội thuyền lái qua đó được, tạm thời chỉ đành đè ý nghĩ này xuống.
Sau khi đội thuyền đi vào mặt biển, cũng không tiếp tục tiến lên nữa, mà đi đến hướng Đông Nam dọc theo đường bờ biển.
Trên đường đi Kim Phi đã nhìn qua bản đồ hàng hải.
Sau khi ra biển hơn trăm dặm, có một chuỗi các đảo nhỏ vô danh.
Mảnh đảo nhỏ này chính là quần đảo Thặng Tứ ở đời trước của Kim Phi, khi học cao học, từng đi du lịch bên đó với bạn gái.
Nhưng quần đảo Thặng Thứ bây giờ không có nhiều người cư trú lắm, hoàn toàn hoang vu, thậm chí chẳng có tên.
Dựa theo tình báo, nhân viên hộ tống bị thủy tặc bắt giam giữ trên một trong những hòn đảo.
Cứ đi đến tận mũi nhọn của đường bờ biển mới dừng lại.
Đây là bãi biển ngoài công viên hồ Tích Thủy ở đời trước, cách quần đảo Thặng Tứ gần nhất, có một bến thuyền nhỏ do ngư dân tạo nên.
Đội thuyền nhân viên hộ tống bị tập kích trước đó, cũng từng ngừng ở đây.
Lúc này trên mặt biển thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những khối gỗ trôi nổi, rõ ràng là do cuộc chiến lúc trước để lại.
Đến nơi, Kim Phi không đi tìm thủy tặc chiến đấu ngay lập tức, mà để đội thuyền hạ neo, dùng thuyền nhỏ chuyển vật tư lên bờ.
Chờ vật tư được chuyển lên hết, Kim Phi cho người chèo thuyền quay đầu thuyền lớn, lái về gân sông Hoàng Phố.
Ở đó, có bến thuyền lớn của nhà nước, còn có 5000 thủy quân Đại Khang trấn giữ, thủy tặc không dám tấn công.
Sau khi thuyền lớn rời khỏi, Đại Tráng dẫn nhân viên hộ tống đi dựng doanh trại tạm thời gần bờ biển.
“Tướng công, tại sao phải dựng trại?”
Đường Tiểu Bắc nghi ngờ hỏi: “Không phải chúng ta tới cứu người à?”
“Đánh giặc thì phải biết người biết ta, bây giờ chúng ta vừa tới nơi, tin tình báo đã lạc hậu rồi, lỗ mãng hấp tấp đi cứu người là tìm đến cái chết đấy”
Kim Phi nói: “Hơn nữa người sau lưng thủy tặc tốn nhiều công sức như vậy dẫn chúng ta tới đây, chắc chắn trận này không kết thúc trong hai ba ngày được, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài.
Cho nên trước tiên phải dựng trại đóng quân, thu thập tình báo, sau đó tính toán những cái khác.”
“Ta nghe nói thủy tặc ở trên một hoang đảo cách đây trăm dặm, nơi này có gần thủy tặc quá không?”
Đường Tiểu Bắc hơi lo lắng hỏi: “Bọn họ có hơn một ngàn người đấy, nếu đánh tới đây thì phải làm sao?”
“Nếu bọn họ muốn lên bờ đánh lén doanh trại của ta, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh.”
Kim Phi không thèm để ý nói. Trên biển, có lẽ y sẽ kiêng kị thủy tặc.
Nhưng trên đất bằng, đừng nói là hơn 1000 tên thủy tặc, cho dù gấp ba, Kim Phi cũng không sợ hãi.
Lần này y không chỉ dẫn theo mấy trăm nhân viên hộ tống bình thường, mà còn đưa cả 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen đến.
Kim Phi còn ước gì thủy tặc có thể tới đây đánh lén doanh trại của y.
“Tiên sinh, huynh đệ trốn về kia tới rồi!"
Hai người đang nói chuyện, Hàn Phong dẫn một người đàn ông cả cơ thể đầy bùn đi tới.
Từ kiểu dáng và màu sắc của quần áo thì có thể nhìn ra, đó là đồng phục nhân viên hộ tống.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
Người đàn ông vừa thấy Kim Phi, đã quỳ trong nước bùn khóc lóc: “Tiên sinh, ngài phải cứu đám người chỉ huy! Bọn họ sắp bị thủy tặc treo cổ rồi!”
“Yên tâm đi, ta đi ngàn dặm xa xôi từ Tây Xuyên tới đây, chính là để cứu người.”
Kim Phi kéo người đó dậy: “Bây giờ, ngươi nói hết tình hình ngươi biết cho ta, chỉ khi nắm giữ đủ tình báo của kẻ địch, ta mới có thể ra tay, nếu không lần này tới đây sẽ là vô trách nhiệm với các huynh đệ.”
Mấy hòn đảo cát này chính là tiền thân của đảo Sùng Minh nổi tiếng đời trước.
Đảo Sùng Minh là một hòn đảo tác động nhỏ, được hình thành từ bùn lầy trầm tích do Trường Giang mang tới.
Đời trước khi học lịch sử, Kim Phi nhớ rõ đảo Sùng Minh nổi lên khỏi mặt biển vào thời Võ Đức triều Đường.
Ban đầu chỉ là hai bao cát nhỏ, nhưng tích lũy hơn một ngàn năm, đảo nhỏ này càng lúc càng lớn.
Trước khi Kim Phi xuyên không, hòn đảo nhỏ này đã trở thành siêu đảo hơn 1200 km vuông.
Cùng tạo thành một bộ phận quan trọng của thành phố quốc tế.
“Chờ xong chuyện ở đây, nhất định phải qua xem thử.”
Kim Phi thu kính viễn vọng lại, trong lòng nghĩ.
Mãi cho tới bây giờ, Kim Phi vẫn không thể đoán ra Đại Khang tương đương với triều đại nào của đời trước.
Tình hình quanh quốc gia rất giống Bắc Tống, nhưng trình độ sản xuất của các ngành công nghiệp, nông nghiệp đều cực kì lạc hậu, không khác lắm với Tiên Tân đời trước.
Bây giờ y có đối tượng tham chiếu rồi.
Chỉ cần nhìn xem đảo Sùng Minh bây giờ có dáng vẻ gì, y sẽ có thể phán đoán ra niên đại.
Hiện tại đội thuyền cách đảo cát quá xa, kính viễn vọng cũng quá tệ, không thấy rõ, Kim Phi không thể bảo đội thuyền lái qua đó được, tạm thời chỉ đành đè ý nghĩ này xuống.
Sau khi đội thuyền đi vào mặt biển, cũng không tiếp tục tiến lên nữa, mà đi đến hướng Đông Nam dọc theo đường bờ biển.
Trên đường đi Kim Phi đã nhìn qua bản đồ hàng hải.
Sau khi ra biển hơn trăm dặm, có một chuỗi các đảo nhỏ vô danh.
Mảnh đảo nhỏ này chính là quần đảo Thặng Tứ ở đời trước của Kim Phi, khi học cao học, từng đi du lịch bên đó với bạn gái.
Nhưng quần đảo Thặng Thứ bây giờ không có nhiều người cư trú lắm, hoàn toàn hoang vu, thậm chí chẳng có tên.
Dựa theo tình báo, nhân viên hộ tống bị thủy tặc bắt giam giữ trên một trong những hòn đảo.
Cứ đi đến tận mũi nhọn của đường bờ biển mới dừng lại.
Đây là bãi biển ngoài công viên hồ Tích Thủy ở đời trước, cách quần đảo Thặng Tứ gần nhất, có một bến thuyền nhỏ do ngư dân tạo nên.
Đội thuyền nhân viên hộ tống bị tập kích trước đó, cũng từng ngừng ở đây.
Lúc này trên mặt biển thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những khối gỗ trôi nổi, rõ ràng là do cuộc chiến lúc trước để lại.
Đến nơi, Kim Phi không đi tìm thủy tặc chiến đấu ngay lập tức, mà để đội thuyền hạ neo, dùng thuyền nhỏ chuyển vật tư lên bờ.
Chờ vật tư được chuyển lên hết, Kim Phi cho người chèo thuyền quay đầu thuyền lớn, lái về gân sông Hoàng Phố.
Ở đó, có bến thuyền lớn của nhà nước, còn có 5000 thủy quân Đại Khang trấn giữ, thủy tặc không dám tấn công.
Sau khi thuyền lớn rời khỏi, Đại Tráng dẫn nhân viên hộ tống đi dựng doanh trại tạm thời gần bờ biển.
“Tướng công, tại sao phải dựng trại?”
Đường Tiểu Bắc nghi ngờ hỏi: “Không phải chúng ta tới cứu người à?”
“Đánh giặc thì phải biết người biết ta, bây giờ chúng ta vừa tới nơi, tin tình báo đã lạc hậu rồi, lỗ mãng hấp tấp đi cứu người là tìm đến cái chết đấy”
Kim Phi nói: “Hơn nữa người sau lưng thủy tặc tốn nhiều công sức như vậy dẫn chúng ta tới đây, chắc chắn trận này không kết thúc trong hai ba ngày được, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài.
Cho nên trước tiên phải dựng trại đóng quân, thu thập tình báo, sau đó tính toán những cái khác.”
“Ta nghe nói thủy tặc ở trên một hoang đảo cách đây trăm dặm, nơi này có gần thủy tặc quá không?”
Đường Tiểu Bắc hơi lo lắng hỏi: “Bọn họ có hơn một ngàn người đấy, nếu đánh tới đây thì phải làm sao?”
“Nếu bọn họ muốn lên bờ đánh lén doanh trại của ta, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh.”
Kim Phi không thèm để ý nói. Trên biển, có lẽ y sẽ kiêng kị thủy tặc.
Nhưng trên đất bằng, đừng nói là hơn 1000 tên thủy tặc, cho dù gấp ba, Kim Phi cũng không sợ hãi.
Lần này y không chỉ dẫn theo mấy trăm nhân viên hộ tống bình thường, mà còn đưa cả 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen đến.
Kim Phi còn ước gì thủy tặc có thể tới đây đánh lén doanh trại của y.
“Tiên sinh, huynh đệ trốn về kia tới rồi!"
Hai người đang nói chuyện, Hàn Phong dẫn một người đàn ông cả cơ thể đầy bùn đi tới.
Từ kiểu dáng và màu sắc của quần áo thì có thể nhìn ra, đó là đồng phục nhân viên hộ tống.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
Người đàn ông vừa thấy Kim Phi, đã quỳ trong nước bùn khóc lóc: “Tiên sinh, ngài phải cứu đám người chỉ huy! Bọn họ sắp bị thủy tặc treo cổ rồi!”
“Yên tâm đi, ta đi ngàn dặm xa xôi từ Tây Xuyên tới đây, chính là để cứu người.”
Kim Phi kéo người đó dậy: “Bây giờ, ngươi nói hết tình hình ngươi biết cho ta, chỉ khi nắm giữ đủ tình báo của kẻ địch, ta mới có thể ra tay, nếu không lần này tới đây sẽ là vô trách nhiệm với các huynh đệ.”