"Ta... Ta..." Quan Hạ Nhi mở miệng, không biết nên nói gì.
Chuyện của thương hội, cô còn có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Nhưng cô không biết về đánh trận, sao biết làm thế nào được?
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương muốn gây rắc rối, nhiều nhất cũng chỉ là đóng cửa tiêu cục, thương hội và nhà xưởng trước, đợi Kim Phi trở về thì mở lại sau.
Nhưng cuộc tấn công của thổ phỉ vào đỉnh Song Đà quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ gây chết người.
Hơn nữa không phải chỉ là một hai người chết, nếu có đánh nhau thì người chết không chỉ là một trăm người mà thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Quan Hạ Nhỉ làm sao dám tùy tiện quyết định được?
Cô không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi không hiểu hành quân đánh giặc, Đường Đông Đông cũng vậy.
Hai người đều nhìn về phía Trịnh Phương.
"Trịnh đại ca, ta không hiểu gì về chuyện đánh giặc, lúc tướng công đi đã giao tiêu cục cho huynh, huynh đưa ra quyết định đi."
Quan Hạ Nhi chân thành nói.
Hai người Thiết Ngưu và Thiết Chùy cũng nhìn về phía Trịnh Phương.
"Được!" Trịnh Phương cũng không khách sáo, chắp tay về phía Quan Hạ Nhỉ: "Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Đánh giặc là chuyện sinh tử ngươi chết ta sống, vừa rồi anh ta rất lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ tiếp lời của Thiết Chùy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi đã giao quyền chỉ huy cho anh ta, Trịnh Phương đương nhiên không dám khách sáo.
Nếu Quan Hạ Nhi thực sự tùy tiện hạ lệnh chỉ huy, người chết vẫn là những nhân viên hộ tống.
"Bọn thổ phỉ dám đến gây rối thì chäc chẳn đã có chỗ dựa, hơn nữa rất có khả năng là không chỉ có những người mà chúng ta đã nhìn thấy, cho nên ta nghĩ cách làm của Thiết Ngưu sẽ tốt hơn."
Trịnh Phương nói: "Bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nên phải ra tay thật tàn nhãn, đánh cho bọn chúng sợ, đánh cho bọn chúng chết khiếp, như vậy mới có thể uy hiếp được kẻ xấu!"
"Hiện tại chúng ta cộng cả tân binh và nữ binh mới có mấy trăm người, nếu để Thiết Ngưu đưa đến đỉnh Song Đà hết, nhỡ có người tấn công đến làng thì làm thế nào?”
Thiết Chùy phản bác nói. Thách 𝘵há𝐧h 𝘵ìm được ( 𝘵 𝐫um𝘵𝐫u𝐲e𝐧.𝓥𝐧 )
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc tranh luận đang diễn ra này.
Nhân viên hộ tống không phải là thần binh thiên tướng, nếu như không có lợi thế về địa hình, cũng không có áo giáp bảo vệ, chỉ dùng lưỡi lê chiến đấu trực tiếp với bọn thổ phỉ thì số lượng nhân viên hộ tống không thể quá ít, nếu không sẽ là đi nộp mạng.
Có hàng trăm tên thổ phỉ đang bao vây đỉnh Song Đà, để đạt được hiệu quả uy hiếp như Thiết Ngưu nói, ít nhất phải điều động mấy trăm nhân viên hộ tống mới có thể được.
Mà tổng số nhân viên hộ tống trong làng Tây Hà hiện tại cộng lại cũng mới chỉ có vài trăm người.
Nếu tất cả đều đi đến đỉnh Song Đà, có người tấn công đại bản doanh thì làm thế nào?
Trịnh Phương liếc nhìn Thiết Chùy, lắc đầu nói: "Thật ra không cần dùng nhiều người như vậy, một trắm năm mươi người là đủ rồi"
"Lão Trịnh, ngươi đang đùa cái gì thế?" Thiết Chùy trừng mắt: "Bọn thổ phỉ có hàng trăm người, một trăm năm mươi người thì đi chịu chết sao?”
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng nghỉ ngờ nhìn về phía Trịnh Phương.
Ngay cả Thiết Ngưu - người đề xuất ra ý kiến này cũng không hiểu được Trịnh Phương muốn làm gì, anh ta cau mày nói: "Lão Trịnh, một trăm năm mươi người thực sự không đủ..."
Chuyện của thương hội, cô còn có thể nghĩ ra cách ứng phó.
Nhưng cô không biết về đánh trận, sao biết làm thế nào được?
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương muốn gây rắc rối, nhiều nhất cũng chỉ là đóng cửa tiêu cục, thương hội và nhà xưởng trước, đợi Kim Phi trở về thì mở lại sau.
Nhưng cuộc tấn công của thổ phỉ vào đỉnh Song Đà quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ gây chết người.
Hơn nữa không phải chỉ là một hai người chết, nếu có đánh nhau thì người chết không chỉ là một trăm người mà thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa.
Quan Hạ Nhỉ làm sao dám tùy tiện quyết định được?
Cô không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi không hiểu hành quân đánh giặc, Đường Đông Đông cũng vậy.
Hai người đều nhìn về phía Trịnh Phương.
"Trịnh đại ca, ta không hiểu gì về chuyện đánh giặc, lúc tướng công đi đã giao tiêu cục cho huynh, huynh đưa ra quyết định đi."
Quan Hạ Nhi chân thành nói.
Hai người Thiết Ngưu và Thiết Chùy cũng nhìn về phía Trịnh Phương.
"Được!" Trịnh Phương cũng không khách sáo, chắp tay về phía Quan Hạ Nhỉ: "Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Đánh giặc là chuyện sinh tử ngươi chết ta sống, vừa rồi anh ta rất lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ tiếp lời của Thiết Chùy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi đã giao quyền chỉ huy cho anh ta, Trịnh Phương đương nhiên không dám khách sáo.
Nếu Quan Hạ Nhi thực sự tùy tiện hạ lệnh chỉ huy, người chết vẫn là những nhân viên hộ tống.
"Bọn thổ phỉ dám đến gây rối thì chäc chẳn đã có chỗ dựa, hơn nữa rất có khả năng là không chỉ có những người mà chúng ta đã nhìn thấy, cho nên ta nghĩ cách làm của Thiết Ngưu sẽ tốt hơn."
Trịnh Phương nói: "Bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nên phải ra tay thật tàn nhãn, đánh cho bọn chúng sợ, đánh cho bọn chúng chết khiếp, như vậy mới có thể uy hiếp được kẻ xấu!"
"Hiện tại chúng ta cộng cả tân binh và nữ binh mới có mấy trăm người, nếu để Thiết Ngưu đưa đến đỉnh Song Đà hết, nhỡ có người tấn công đến làng thì làm thế nào?”
Thiết Chùy phản bác nói. Thách 𝘵há𝐧h 𝘵ìm được ( 𝘵 𝐫um𝘵𝐫u𝐲e𝐧.𝓥𝐧 )
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc tranh luận đang diễn ra này.
Nhân viên hộ tống không phải là thần binh thiên tướng, nếu như không có lợi thế về địa hình, cũng không có áo giáp bảo vệ, chỉ dùng lưỡi lê chiến đấu trực tiếp với bọn thổ phỉ thì số lượng nhân viên hộ tống không thể quá ít, nếu không sẽ là đi nộp mạng.
Có hàng trăm tên thổ phỉ đang bao vây đỉnh Song Đà, để đạt được hiệu quả uy hiếp như Thiết Ngưu nói, ít nhất phải điều động mấy trăm nhân viên hộ tống mới có thể được.
Mà tổng số nhân viên hộ tống trong làng Tây Hà hiện tại cộng lại cũng mới chỉ có vài trăm người.
Nếu tất cả đều đi đến đỉnh Song Đà, có người tấn công đại bản doanh thì làm thế nào?
Trịnh Phương liếc nhìn Thiết Chùy, lắc đầu nói: "Thật ra không cần dùng nhiều người như vậy, một trắm năm mươi người là đủ rồi"
"Lão Trịnh, ngươi đang đùa cái gì thế?" Thiết Chùy trừng mắt: "Bọn thổ phỉ có hàng trăm người, một trăm năm mươi người thì đi chịu chết sao?”
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng nghỉ ngờ nhìn về phía Trịnh Phương.
Ngay cả Thiết Ngưu - người đề xuất ra ý kiến này cũng không hiểu được Trịnh Phương muốn làm gì, anh ta cau mày nói: "Lão Trịnh, một trăm năm mươi người thực sự không đủ..."