"Khác ở điểm nào?" Triệu Nhạc hỏi.
"Lúa nước L có khả năng thích ứng rất tốt, có thể chịu được hạn hán, chín sớm, hơn nữa sản lượng cũng cao hơn lúa Đại Khang chúng ta." Kim Phi trả lời.
Thật ra thì phạm vi trồng lúa Đại Khang cũng không rộng, rất nhiều người dân thà trồng cao lương cũng không muốn trồng lúa.
Không phải mọi người không biết hạt cơm ăn ngon, mà là do giống lúa gốc Đại Khang quá khó chăm sóc, sản lượng cũng không cao lắm.
Sản lượng của cao lương thật ra cũng không cao, hơn nữa ăn cũng vừa chát vừa nóng trong người, nhưng cao lương dễ trồng.
Chỉ cần ném một hạt giống xuống đất, cơ bản là không cần động vào nữa.
Thế nên người dân càng thích trồng cao lương bao nhiêu thì càng ghét trồng lúa nước bấy nhiêu.
"Chịu được hạn hán, chín sớm?" Triệu Nhạc hỏi "Trồng trên bờ ruộng cũng sống được ư?”
Lúa nước tại sao lại được gọi là lúa nước, cũng vì lúa cần rất nhiều nước, thiếu nước rất dễ chết khô hoặc giảm sản lượng.
Nếu như trồng trên bờ ruộng cũng sống được thì dễ được phổ biến rộng rãi hơn rất nhiều.
"Không phải vậy, " Kim Phi cười giải thích: "Chúng ta cũng chỉ mới mang lúa nước L về, nhà kính là ruộng thí nghiệm, trồng trên bờ ruộng, là vì muốn thử xem nó rốt cuộc chịu được hạn hán tới mức nào.
Ông nhìn mảnh đất phía trước kìa, chính là phần được trồng trong nước!"
Triệu Nhạc nhìn về phía trước, quả nhiên cách đó khoảng mười mấy thước có một thửa ruộng lúa được trồng trong vùng nước nông.
Thật ra tiến hành thí nghiệm trong nhà kính cũng không tốt lắm, bởi vì các điều kiện trong nhà kính quá độc nhất.
Nhiệt độ gần như luôn được giữ ở trạng thái ổn định, cũng không có mưa gió, số liệu lấy từ thí nghiệm như vậy, giá trị tham khảo không nhiều.
Nhưng Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm quá tò mò về lúa nước L, không đợi được tới mùa xuân năm sau.
Kim Phi không ngăn nổi bọn họ, bèn giao mấy cân hạt lúa cho bọn họ, để bọn họ thử tới thử lui.
Sau khi trồng lúa nước L, hai người cứ có thời gian rảnh là chạy ngay qua bên này, thậm chí buổi tối cũng không trở về mà ngủ luôn trong nhà kính.
Theo lời của Đàm đại nương thì Lão Đàm còn thân với những hạt lúa này hơn năm đó thân với con trai mình.
Lúc này hai người đang ngồi xổm dưới dùng xẻng nhỏ xới đất, sau khi nghe bên cạnh có người đi vào mới xoay người nhìn thử.
"Kim Ca Nhị, ngài tới xem cải thìa sao?"
Lão Đàm cười nói: "Đừng xem, nó vẫn chưa lớn đâu!"
Đại Khang vốn có rất ít loại hạt giống rau cải, rất nhiều rau cải thường gặp ở đời trước, bây giờ vẫn chưa được truyền.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
tới Trung Nguyên.
Đặc biệt là đến mùa đông, rau cải có thể ăn được càng ít hơn, chỉ có củ cải, bắp cải, rau chân vịt với một ít loại khác.
Khoan nói tới người dân, ngay cả rất nhiều địa chủ vào. mùa đông cũng không có cải thìa ăn, chỉ có thể ăn một số loại thức ăn như dưa chua.
Khó khăn lảm mới sống lại lần nữa, Kim Phi đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt, vì vậy đã bảo Ngụy Vô Nhai trồng ít cải thìa cho y ở nhà kính để nấu lẩu.
Ngụy Vô Nhai mới đầu thì từ chối, nhưng Kim Phi uy hiếp nếu ông ta không chịu trồng cải thì sẽ cắt nguồn than đá của nhà kính, Ngụy Vô Nhai chỉ có thể thỏa hiệp, lấy hai miếng đất nhỏ trồng rau ở nhà kính, trồng cải thìa cho Kim Phi.
Gần đây luôn phải ăn dưa chua, Kim Phi rất khó chịu, rất muốn ăn chút cải thìa cho đỡ ngán, thế nên lúc không có chuyện gì làm đã tới nhà kính hai lần.
"Ta không phải đến xem cải thìa đâu, là tới tìm Ngụy tiên sinh để khám bệnh." Kim Phi xua tay.
"Ngài khó chịu chỗ nào?" Ngụy Vô Nhai buông xẻng nhỏ xuống, quan sát Kim Phi từ trên xuống dưới.
"Không phải ta, là ông Triệu." Kim Phi vội vàng chỉ vào. Triệu Nhạc.
"Lúa nước L có khả năng thích ứng rất tốt, có thể chịu được hạn hán, chín sớm, hơn nữa sản lượng cũng cao hơn lúa Đại Khang chúng ta." Kim Phi trả lời.
Thật ra thì phạm vi trồng lúa Đại Khang cũng không rộng, rất nhiều người dân thà trồng cao lương cũng không muốn trồng lúa.
Không phải mọi người không biết hạt cơm ăn ngon, mà là do giống lúa gốc Đại Khang quá khó chăm sóc, sản lượng cũng không cao lắm.
Sản lượng của cao lương thật ra cũng không cao, hơn nữa ăn cũng vừa chát vừa nóng trong người, nhưng cao lương dễ trồng.
Chỉ cần ném một hạt giống xuống đất, cơ bản là không cần động vào nữa.
Thế nên người dân càng thích trồng cao lương bao nhiêu thì càng ghét trồng lúa nước bấy nhiêu.
"Chịu được hạn hán, chín sớm?" Triệu Nhạc hỏi "Trồng trên bờ ruộng cũng sống được ư?”
Lúa nước tại sao lại được gọi là lúa nước, cũng vì lúa cần rất nhiều nước, thiếu nước rất dễ chết khô hoặc giảm sản lượng.
Nếu như trồng trên bờ ruộng cũng sống được thì dễ được phổ biến rộng rãi hơn rất nhiều.
"Không phải vậy, " Kim Phi cười giải thích: "Chúng ta cũng chỉ mới mang lúa nước L về, nhà kính là ruộng thí nghiệm, trồng trên bờ ruộng, là vì muốn thử xem nó rốt cuộc chịu được hạn hán tới mức nào.
Ông nhìn mảnh đất phía trước kìa, chính là phần được trồng trong nước!"
Triệu Nhạc nhìn về phía trước, quả nhiên cách đó khoảng mười mấy thước có một thửa ruộng lúa được trồng trong vùng nước nông.
Thật ra tiến hành thí nghiệm trong nhà kính cũng không tốt lắm, bởi vì các điều kiện trong nhà kính quá độc nhất.
Nhiệt độ gần như luôn được giữ ở trạng thái ổn định, cũng không có mưa gió, số liệu lấy từ thí nghiệm như vậy, giá trị tham khảo không nhiều.
Nhưng Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm quá tò mò về lúa nước L, không đợi được tới mùa xuân năm sau.
Kim Phi không ngăn nổi bọn họ, bèn giao mấy cân hạt lúa cho bọn họ, để bọn họ thử tới thử lui.
Sau khi trồng lúa nước L, hai người cứ có thời gian rảnh là chạy ngay qua bên này, thậm chí buổi tối cũng không trở về mà ngủ luôn trong nhà kính.
Theo lời của Đàm đại nương thì Lão Đàm còn thân với những hạt lúa này hơn năm đó thân với con trai mình.
Lúc này hai người đang ngồi xổm dưới dùng xẻng nhỏ xới đất, sau khi nghe bên cạnh có người đi vào mới xoay người nhìn thử.
"Kim Ca Nhị, ngài tới xem cải thìa sao?"
Lão Đàm cười nói: "Đừng xem, nó vẫn chưa lớn đâu!"
Đại Khang vốn có rất ít loại hạt giống rau cải, rất nhiều rau cải thường gặp ở đời trước, bây giờ vẫn chưa được truyền.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
tới Trung Nguyên.
Đặc biệt là đến mùa đông, rau cải có thể ăn được càng ít hơn, chỉ có củ cải, bắp cải, rau chân vịt với một ít loại khác.
Khoan nói tới người dân, ngay cả rất nhiều địa chủ vào. mùa đông cũng không có cải thìa ăn, chỉ có thể ăn một số loại thức ăn như dưa chua.
Khó khăn lảm mới sống lại lần nữa, Kim Phi đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt, vì vậy đã bảo Ngụy Vô Nhai trồng ít cải thìa cho y ở nhà kính để nấu lẩu.
Ngụy Vô Nhai mới đầu thì từ chối, nhưng Kim Phi uy hiếp nếu ông ta không chịu trồng cải thì sẽ cắt nguồn than đá của nhà kính, Ngụy Vô Nhai chỉ có thể thỏa hiệp, lấy hai miếng đất nhỏ trồng rau ở nhà kính, trồng cải thìa cho Kim Phi.
Gần đây luôn phải ăn dưa chua, Kim Phi rất khó chịu, rất muốn ăn chút cải thìa cho đỡ ngán, thế nên lúc không có chuyện gì làm đã tới nhà kính hai lần.
"Ta không phải đến xem cải thìa đâu, là tới tìm Ngụy tiên sinh để khám bệnh." Kim Phi xua tay.
"Ngài khó chịu chỗ nào?" Ngụy Vô Nhai buông xẻng nhỏ xuống, quan sát Kim Phi từ trên xuống dưới.
"Không phải ta, là ông Triệu." Kim Phi vội vàng chỉ vào. Triệu Nhạc.