Những khán giả ủng hộ cho Thanh La lúc này đã có thể nhét tiền vào trong thùng gỗ, sau đó có thể nhận được số lượng hoa tươi tương ứng.
Khán giả có thể giữ lại hoa tươi làm kỷ niệm, cũng có thể ném lên trên sân khấu.
Khánh Mộ Lam nói không sai, bởi vì mới mở màn nên mọi người đều hết sức nhiệt tình, không ít khán giả chịu bỏ tiền mua hoa.
Có điều đa số đều chỉ mua một hai bông, nhiều thì cũng chỉ là ba tới năm bông, thậm chí có mấy người còn góp một lượng bạc vào mua chung một bông.
“Sức mạnh của ngôi sao đúng là lớn thật”.
Lúc Kim Phi nhìn thấy ba thanh niên mặc áo dài có miếng vá góp tiền mua một bông hoa tươi thì không khỏi nghĩ tới việc người hâm mộ của những ngôi sao ở đời trước, dù bản thân có nhịn ăn nhịn tiêu thì cũng phải mua được chỗ ở sát gần ngôi sao nhất.
Nha dịch khiêng thùng gỗ đi một vòng quanh khán giả, lúc trở về thì rất nhiều thùng gỗ đã chật kín tiền.
“Kiếm tiền cũng nhanh quá nhỉ?”
Quan Hạ Nhi nhìn những chiếc thùng gỗ nặng trịch, cảm thán lên tiếng.
“Bên trong mấy cái thùng gỗ này quá nửa là tiền đồng, kịch hay thật sự ở bên trong những chiếc lều này cơ”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào những chiếc lều xung quanh.
“Ý gì?”
“Cứ xem đi rồi sẽ biết”.
Khánh Mộ Lam nói với vẻ bí hiểm.
Lúc này màn biểu diễn của Thanh La cũng đã kết thúc, thế nhưng cô ta không rời đi mà lại mỉm cười tươi tắn đứng nguyên trên sân khấu.
Một giây sau, trong chiếc lều phía bên cạnh truyền tới một tiếng reo hò: “Quận trưởng lão gia thưởng cho Thanh La cô nương một trăm lượng bạc!”
Nói xong, một nha hoàn bưng một cái khay bạc đựng đầy bạc nén, đi một vòng xung quanh sân khấu.
Sau đó lại một nha hoàn lên sân khấu, bưng một đĩa hoa tươi tung lên trên không trung.
Ngay tức thì trên bầu trời xuất hiện màn mưa hoa.
“Cảm ơn quận trưởng lão gia!”
Thanh La khẽ cúi người, hành lễ về phía mà quận trưởng đang ngồi.
“Quận trưởng lão gia đúng thật là có tiền, vung tay thưởng luôn một trăm lượng”.
“Số tiền này tới cuối cùng vẫn quay trở lại trong tay ông ta, có gì phải đau lòng chứ?”
Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, tiếng reo hò lại vang lên: “Cậu chủ Tiền của hiệu buôn Tiền Ký thưởng cho Thanh La cô nương ba trăm lượng!”
Ba trăm lượng chính là mười lăm cân, cậu chủ sẽ không mang theo số bạc nặng như vậy ra ngoài, vậy nên lần này nha hoàn chỉ giơ ra một tờ ngân phiếu bên trên sân khấu.
Khán giả có thể giữ lại hoa tươi làm kỷ niệm, cũng có thể ném lên trên sân khấu.
Khánh Mộ Lam nói không sai, bởi vì mới mở màn nên mọi người đều hết sức nhiệt tình, không ít khán giả chịu bỏ tiền mua hoa.
Có điều đa số đều chỉ mua một hai bông, nhiều thì cũng chỉ là ba tới năm bông, thậm chí có mấy người còn góp một lượng bạc vào mua chung một bông.
“Sức mạnh của ngôi sao đúng là lớn thật”.
Lúc Kim Phi nhìn thấy ba thanh niên mặc áo dài có miếng vá góp tiền mua một bông hoa tươi thì không khỏi nghĩ tới việc người hâm mộ của những ngôi sao ở đời trước, dù bản thân có nhịn ăn nhịn tiêu thì cũng phải mua được chỗ ở sát gần ngôi sao nhất.
Nha dịch khiêng thùng gỗ đi một vòng quanh khán giả, lúc trở về thì rất nhiều thùng gỗ đã chật kín tiền.
“Kiếm tiền cũng nhanh quá nhỉ?”
Quan Hạ Nhi nhìn những chiếc thùng gỗ nặng trịch, cảm thán lên tiếng.
“Bên trong mấy cái thùng gỗ này quá nửa là tiền đồng, kịch hay thật sự ở bên trong những chiếc lều này cơ”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào những chiếc lều xung quanh.
“Ý gì?”
“Cứ xem đi rồi sẽ biết”.
Khánh Mộ Lam nói với vẻ bí hiểm.
Lúc này màn biểu diễn của Thanh La cũng đã kết thúc, thế nhưng cô ta không rời đi mà lại mỉm cười tươi tắn đứng nguyên trên sân khấu.
Một giây sau, trong chiếc lều phía bên cạnh truyền tới một tiếng reo hò: “Quận trưởng lão gia thưởng cho Thanh La cô nương một trăm lượng bạc!”
Nói xong, một nha hoàn bưng một cái khay bạc đựng đầy bạc nén, đi một vòng xung quanh sân khấu.
Sau đó lại một nha hoàn lên sân khấu, bưng một đĩa hoa tươi tung lên trên không trung.
Ngay tức thì trên bầu trời xuất hiện màn mưa hoa.
“Cảm ơn quận trưởng lão gia!”
Thanh La khẽ cúi người, hành lễ về phía mà quận trưởng đang ngồi.
“Quận trưởng lão gia đúng thật là có tiền, vung tay thưởng luôn một trăm lượng”.
“Số tiền này tới cuối cùng vẫn quay trở lại trong tay ông ta, có gì phải đau lòng chứ?”
Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, tiếng reo hò lại vang lên: “Cậu chủ Tiền của hiệu buôn Tiền Ký thưởng cho Thanh La cô nương ba trăm lượng!”
Ba trăm lượng chính là mười lăm cân, cậu chủ sẽ không mang theo số bạc nặng như vậy ra ngoài, vậy nên lần này nha hoàn chỉ giơ ra một tờ ngân phiếu bên trên sân khấu.