Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiên sinh, đừng nghe cô ta phàn nàn. Cô ta chỉ là ăn no dửng mỡ đi suy nghĩ linh tinh thôi. Trước đây mọi người đều không được ăn no, lúc đó thì cô ta có hơi sức nói những điều này không?"

Thím Ba nói: “Ngưu Lan gia kia, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rồi. Đất Tần gây hấn với chúng ta, tiêu cục Trấn Viễn đánh nhau với đất Tần chính là để bảo vệ chúng ta. Nếu không có tiêu cục chặn những kẻ xấu xa đó ở vòng ngoài, giờ chúng ta có thể sống tốt như thế này sao?”

"Đất Tần thì ở cạnh chúng ta, nhưng còn đất Tấn thì sao? Đất Tấn ở xa chúng ta lắm mà!"

"Vậy thì cứ coi như tiên sinh mềm lòng, thương xót bách tính ở đất Tấn!", thím Ba trợn mắt nhìn đối phương: "Cô cũng đừng có nói tiên sinh lo chuyện bao đồng. Nếu không phải tiên sinh lo chuyện bao đồng, lòng dạ từ bi thì ban đầu tiên sinh làm một thợ săn cũng có thể cùng Hạ Nhi sống tốt rồi. Cần gì phải lo đến sự sống chết của chúng ta nữa?"

"Ngưu Lan gia, thím Ba nói khó nghe nhưng rất có lý. Chúng ta được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có tiên sinh. So với đám quan phủ đi bắt lính hồi xưa, chồng cô đi theo tiêu cục Trấn Viễn không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"

Một người phụ nữ tóc trắng khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Con trai ta viết thư nói rằng chiến đấu bây giờ đã khác trước. Kẻ địch khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn thì sợ hãi đến mức không dám đánh trả.

Cô không cần phải lo lắng. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta rất ít thương vong. Chồng cô còn là đại đội trưởng, cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ba đứa con trai của ta cũng đều đi theo tiêu cục Trấn Viễn đánh trận. Cô xem ta có lo lắng không? Đừng có tự mình doạ mình nữa! "

"Ta cũng chưa nói gì cả, sao hai người lại mắng ta như tát nước vậy?"

Người phụ nữ này bị thím Ba và người phụ nữ tóc trắng nói nhiều đến mức không thể ngóc đầu lên.

“Nếu cô không muốn chồng mình ra trận, thì hãy để anh ta nghỉ hưu vào năm tới khi đến kỳ thoái ngũ!” thím Ba đề xuất.

Mùa thu hàng năm là kỳ thoái ngũ, nếu nhân viên hộ tống thực sự không muốn làm việc nữa thì có thể lựa chọn thoái ngũ.

Nhưng khi người phụ nữ nghe được lời thím Ba nói, chị ta liên tục xua tay: “Ta không nói sẽ để đương gia nhà ta thoái ngũ!”

Chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện tại anh ta là đại đội trưởng ở tiền tuyến. Tiền lương và tiền thưởng của anh ta cộng lại cao hơn lương của một chủ nhiệm trong xưởng dệt. Mặc dù chị ta lo lắng cho sự an toàn của chồng nhưng cũng coi trọng tiền lương thưởng của anh ta.

“Nếu cô không muốn chồng của mình thoái ngũ thì đừng hỏi tiên sinh những câu hỏi như vậy!”

Thím Ba trợn mắt nhìn người phụ nữ: “Vẫn muốn lấy tiền lương của đại đội trưởng, nhưng lại không muốn bỏ công sức. Chuyện tốt như vậy trên đời này có được chắc?”

Kim Phi thấy người phụ nữ kia bị thím Ba mắng đến nỗi sắp không ngồi vững được nữa, liền nhìn Đường Đông Đông, chủ động chuyển chủ đề: "Bao bố đựng áo bông đã làm xong chưa?"

Đường Đông Đông có chút xấu hổ khi nữ công nhân của mình hỏi như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Xong rồi, ta đưa tiên sinh đi xem!"

Nói xong, cô ấy đi lên phía trước dẫn đường.

Khi họ đến xưởng đóng gói, trên sàn đã chất đầy những chồng bao bố.

"Một bao chứa được mười bộ quần áo bông, bình thường thì mỗi tiểu đội một bao là vừa, lúc phân phát không cần phải mở bao lẻ ra", Đường Đông Đông giải thích.

"Cô suy tính thật chu toàn", Kim Phi khẽ gật đầu.

Đội quân đang chiến đấu ở đất Tấn là sư đoàn số năm, theo biên chế của sư đoàn số năm, một tiểu đội bình thường có đúng mười người.

Câu hỏi vừa rồi của người phụ nữ có ý chất vấn Kim Phi, Đường Đông Đông lo lắng Kim Phi sẽ nghĩ nhiều, do dự một lát sau đó quyết định giải thích: “Vừa rồi ta cũng không ngờ cô ấy lại hỏi vấn đề như vậy. .."

“Ta biết”, Kim Phi xua tay nói: “Có chồng chiến đấu nơi tiền tuyến như vậy thì lo lắng là chuyện bình thường".

Dù là đánh đất Tần hay đất Tấn thì đó đều là trận nội chiến của con cháu Viêm Hoàng. Nếu được thì Kim Phi không hề muốn nội chiến, nhưng nếu không đánh thì không thể nào giải phóng những nơi này. Người dân ở nơi đó sẽ tiếp tục sống dưới ách áp bức của cường hào địa chủ và quý tộc, tấm bản đồ cũng sẽ không thể hoành chỉnh.

Vì vậy, dù Kim Phi có muốn hay không, trận chiến với quân Tần và quân Tấn vẫn sẽ tiếp tục. Trong tương lai còn có Trung Nguyên và Giang Nam, cùng với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK