Người phụ trách tình báo đứng một bên, khẽ thở dài.
Hắn hiểu rõ, cuộc đàm phán lúc này, quyền chủ động đã năm trong tay Lý Địch.
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản, bởi vì thành tích trước kia của Kim Phi rất lợi hại, Lý Địch lấy Kim Phi ra làm ví dụ, hắn căn bản không tìm được lời nào để phản bác.
Lý Địch cũng biết chừng mực, ngừng đả kích ba người Lý Lăng Duệ, mở miệng nói: “Các vị nếu muốn xem vũ khí mới của tiên sinh thì theo ta đến đài quan sát tự khắc sẽ rõ!”
Nói xong cậu bé cũng không thèm để mắt tới bọn người Lý Lăng Duệ, rời khỏi lều vải. Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo hai mắt nhìn
nhau, cũng đi theo ra bên ngoài.
Bốn người cùng nhau ra khỏi lều rồi leo lên đài quan sát cách đó vài chục mét.
Cách bốn năm dặm về phía tây nam, một toán nhân viên hộ tống đang nằm ở sườn núi, dùng kính viễn vọng quan sát doanh trại của quân viễn chinh phía Nam.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, ta đã nhìn thấy Lý Địch rồi!"
Một người trong số các nhân viên hộ tống gọi to: “Đài quan sát số sáu!”
Doanh trại của quân viễn chinh phía Nam có tổng cộng mấy chục đài quan sát, các trinh sát đã đánh số chúng.
Tiểu đội trưởng nghe vậy, lập tức dùng kính viễn vọng nhìn đến đài quan sát số sáu.
Điều chỉnh xong tiêu cự, quả nhiên anh ta đã nhìn thấy Lý Địch, còn có đám người Lý Lăng Duệ sau lưng cậu bé.
“Toàn quân chuẩn bị, đợi Lý Địch ra hiệu, lập tức hành động!”
Mệnh lệnh của tiểu đội trưởng vừa dứt, mấy người nhân viên hộ tống sau lưng anh ta lập tức tiến lên.
Bọn họ vén tấm vải ngụy trang màu vàng đất ra, để lộ ra một đại bác màu vàng đồng!
Quan niệm của Kim Phi về việc chuẩn bị cho vấn đề quân sự trước giờ luôn là chuẩn bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, mà kế hoạch của y đã hoàn toàn bị rối loạn, số súng kíp y vốn để dự trữ cho sau này nay lại phải chuyển tới chiến trường trước thời hạn để ứng phó khẩn cấp.
Ngay cả khẩu đại bác đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển cũng được Kim Phi đưa đến.
Trong kế hoạch của Kim Phi, sau súng kíp chính là đại bác.
Thật ra nguyên lý của đại bác và súng kíp không có nhiều khác biệt, chỉ là một khi đại bác khai hỏa, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với súng kíp, vì vậy vật liệu thép dùng để chế tạo đại bác có yêu cầu cao hơn.
Khẩu đại bác trước mắt được Kim Phi cho người làm bằng đồng thau để tiến hành một số thí nghiệm.
Đồng thau ở Đại Khang chính là tiền, vì để chế tạo ra đại bác này, Kim Phi ước chừng đã tiêu tốn hơn ngàn cân đồng thau.
Cho dù với thân phận của Kim Phi cũng không chỉ trả nổi số tiền lớn như vậy.
Hơn nữa đại bác này được làm băng phương pháp lạc hậu, hiệu suất không cao cho nên Kim Phi chỉ làm một khẩu.
Cuộc chiến ở Hi Châu cực kỳ quan trọng, một khẩu đại bác cũng không thay đổi được gì, nhưng trước đó Trương Lương vẫn mang đại bác đến.
Ở doanh trại quân viễn chinh phía Nam, Lý Địch chỉ tay về hướng tây nam: “Mấy vị có nhìn thấy ngọn đồi nhỏ kia không?”. 𝙏𝗋𝙪𝙮ệ𝙣 ha𝙮? 𝙏ì𝘮 𝙣ga𝙮 𝐭𝗋a𝙣g chí𝙣h _ 𝙏R 𝙪𝘔𝙏R𝑈𝒀EN.𝗏𝙣 _
“Có phải là ngọn đồi có tảng đá lớn màu trắng trên đỉnh không?” Phó tướng hỏi.
“Đúng, chính là quả đồi đó!” Lý Địch gật đầu.
Hắn hiểu rõ, cuộc đàm phán lúc này, quyền chủ động đã năm trong tay Lý Địch.
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản, bởi vì thành tích trước kia của Kim Phi rất lợi hại, Lý Địch lấy Kim Phi ra làm ví dụ, hắn căn bản không tìm được lời nào để phản bác.
Lý Địch cũng biết chừng mực, ngừng đả kích ba người Lý Lăng Duệ, mở miệng nói: “Các vị nếu muốn xem vũ khí mới của tiên sinh thì theo ta đến đài quan sát tự khắc sẽ rõ!”
Nói xong cậu bé cũng không thèm để mắt tới bọn người Lý Lăng Duệ, rời khỏi lều vải. Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo hai mắt nhìn
nhau, cũng đi theo ra bên ngoài.
Bốn người cùng nhau ra khỏi lều rồi leo lên đài quan sát cách đó vài chục mét.
Cách bốn năm dặm về phía tây nam, một toán nhân viên hộ tống đang nằm ở sườn núi, dùng kính viễn vọng quan sát doanh trại của quân viễn chinh phía Nam.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, ta đã nhìn thấy Lý Địch rồi!"
Một người trong số các nhân viên hộ tống gọi to: “Đài quan sát số sáu!”
Doanh trại của quân viễn chinh phía Nam có tổng cộng mấy chục đài quan sát, các trinh sát đã đánh số chúng.
Tiểu đội trưởng nghe vậy, lập tức dùng kính viễn vọng nhìn đến đài quan sát số sáu.
Điều chỉnh xong tiêu cự, quả nhiên anh ta đã nhìn thấy Lý Địch, còn có đám người Lý Lăng Duệ sau lưng cậu bé.
“Toàn quân chuẩn bị, đợi Lý Địch ra hiệu, lập tức hành động!”
Mệnh lệnh của tiểu đội trưởng vừa dứt, mấy người nhân viên hộ tống sau lưng anh ta lập tức tiến lên.
Bọn họ vén tấm vải ngụy trang màu vàng đất ra, để lộ ra một đại bác màu vàng đồng!
Quan niệm của Kim Phi về việc chuẩn bị cho vấn đề quân sự trước giờ luôn là chuẩn bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, mà kế hoạch của y đã hoàn toàn bị rối loạn, số súng kíp y vốn để dự trữ cho sau này nay lại phải chuyển tới chiến trường trước thời hạn để ứng phó khẩn cấp.
Ngay cả khẩu đại bác đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển cũng được Kim Phi đưa đến.
Trong kế hoạch của Kim Phi, sau súng kíp chính là đại bác.
Thật ra nguyên lý của đại bác và súng kíp không có nhiều khác biệt, chỉ là một khi đại bác khai hỏa, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với súng kíp, vì vậy vật liệu thép dùng để chế tạo đại bác có yêu cầu cao hơn.
Khẩu đại bác trước mắt được Kim Phi cho người làm bằng đồng thau để tiến hành một số thí nghiệm.
Đồng thau ở Đại Khang chính là tiền, vì để chế tạo ra đại bác này, Kim Phi ước chừng đã tiêu tốn hơn ngàn cân đồng thau.
Cho dù với thân phận của Kim Phi cũng không chỉ trả nổi số tiền lớn như vậy.
Hơn nữa đại bác này được làm băng phương pháp lạc hậu, hiệu suất không cao cho nên Kim Phi chỉ làm một khẩu.
Cuộc chiến ở Hi Châu cực kỳ quan trọng, một khẩu đại bác cũng không thay đổi được gì, nhưng trước đó Trương Lương vẫn mang đại bác đến.
Ở doanh trại quân viễn chinh phía Nam, Lý Địch chỉ tay về hướng tây nam: “Mấy vị có nhìn thấy ngọn đồi nhỏ kia không?”. 𝙏𝗋𝙪𝙮ệ𝙣 ha𝙮? 𝙏ì𝘮 𝙣ga𝙮 𝐭𝗋a𝙣g chí𝙣h _ 𝙏R 𝙪𝘔𝙏R𝑈𝒀EN.𝗏𝙣 _
“Có phải là ngọn đồi có tảng đá lớn màu trắng trên đỉnh không?” Phó tướng hỏi.
“Đúng, chính là quả đồi đó!” Lý Địch gật đầu.