Nhưng bây giờ họ biết lỗi sai của mình rồi. Rất sail
Kim Phi cáo mượn oai hùm chỗ nào?
Y là một con hổ dữ thật sựt
Không ít tên quyền quý bắt đầu âm thầm tính toán, sau này nhất định phải tìm cơ hội kéo gần quan hệ với Kim Phi...
Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi, nhìn thấy phía Bắc đã thắng lớn, cô ấy thu lại ánh mắt, quay người nhìn vào trong thành.
Kim Phi biết cô ấy đang lo lắng về bọn tàn dư của Thái tử nên cất giọng an ủi: “Yên tâm đi, cấm quân rất nhanh sẽ có thể. quay lại, bọn tàn dư của Thái tử không dám gây chuyện đâu!”
“Không phải ta lo chúng gây chuyện mà là lo chúng không bước ra!” Cửu công chúa lắc đầu nói: “Chúng bước ra thì ban chết luôn là được, chỉ sợ chúng tiếp tục ẩn náu, không biết bao. giờ mới bước ral”
“Đúng vậy, chỉ có thể ngày ngày làm, không thể ngày ngày phòng giặc, dao mà không nhìn thấy được mới là đáng sợ nhất!” Kim Phi nói: “Vậy người định thế nào?”
“Còn có thể thế nào chứ, mở rộng Cục tình báo, cho dù chúng có trốn kĩ hơn nữa cũng phải đào ra!” Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Kim Phi nghe vậy, lông mày hơi cau lại. Thật ra Cục tình báo là tổ chức tình báo đặc vụ, không khác lắm so với Đông Xưởng, Tây Xưởng ở trong lịch sử của kiếp trước.
Lúc mới thành lập, Đông Xưởng, Tây Xưởng đúng là cung cấp rất nhiều thông tin cho Hoàng đế, giúp Hoàng đế ổn định quyền thống trị, nhận được sự tin tưởng của Hoàng đế, càng ngày càng nhận được quyền lợi lớn.
Đến sau này, Đông Xưởng, Tây Xưởng bắt đầu bành trướng, tráo trở lật lọng trên triều đường, điên cuồng đàn áp. đối thủ, loại bỏ phe đối lập, khiến người người lo sợ, từ Quốc. công đến dân thường, từ trên triều đường đến trong dân gian.
Kim Phi vốn muốn nhắc nhở Cửu công chúa một chút, nhưng nghĩ đến tình trạng bây giờ của Đại Khang, y bỏ ngay. suy nghĩ đó.
Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, loạn thế thì phải dùng cách nghiêm khắc, Đại Khang lúc này gần như bệnh đã vào tận xương tủy, Thái tử và đám quyền quý đều dám tấn công hoàng thành để cướp ngôi, bức vua thoái vị, nếu Cửu công chúa không đanh thép sẽ rất khó trấn áp, Đại Khang cũng rất khó khôi phục trật tự.
Lúc này, Cửu công chúa mở rộng Cục tình báo là cần thiết.
Cùng lắm thì đợi ổn định lại rồi khuyên Cửu công chúa hủy. bỏ Cục tình báo, lập ra cơ quan tư pháp hoàn thiện hơn.
“Tiên sinh, ngài chuẩn bị xử lý đám người Đông Man này thế nào?” Cửu công chúa hỏi: “Giết hay là nhốt chúng lại đào mỏ giống như đám thổ phỉ?”
“Không giết cũng không nhốt,' Kim Phi nhàn nhạt nói: “Nhốt một thời gian đợi chúng hồi phục cơ thể, phát chút lương khô rồi cho chúng về.”
“Thả chúng về, còn phát cho chúng lương khô?” Cửu công chúa không hiểu nhìn Kim Phi: “Tại sao?”
“Vì Lương ca đồng ý với chúng đầu hàng sẽ không giết nên phải làm được, nếu không lần sau nói như vậy trên chiến trường, quân địch sẽ không tin nữa, chúng biết dù đầu hàng cũng sẽ chết, sẽ dốc sức phản kháng, tăng thêm thương vong cho tiêu cục.”
Kim Phi giải thích: “Hơn nữa thả chúng về càng có tác dụng hơn việc thẳng tay giết chúng.”
“Thả về càng có tác dụng ư?” Cửu công chúa không hiểu hỏi: “Là ý gì?”
“Vũ Dương, người nói xem nếu chúng ta thả chúng về đến Đông Man sẽ có kết quả thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Đông Man chủ trương vũ lực, trong mắt đa số người Đông Man, Đại Khang không chịu nổi một cú đánh, mà chúng lại thất bại ở Đông Man, chủ soái bị bắt, chúng lại đầu hàng, quay về nhất định sẽ bị người trong tộc giễu cợt, bài xích.”
Cửu công chúa hiểu ý của Kim Phi: “Người mà Yakimo đưa đến đều là tinh anh của các bộ lạc, sau khi bị giễu cợt, bài xích, rất có khả năng họ sẽ phản kháng.
Ba mươi nghìn người không phải con số nhỏ, nếu gây chuyện, Đông Man chắc chắn đại loạn, cho dù Đông Man có thể trấn áp được, e cũng phải tính toán một phen!
Vậy nên, thả chúng về có thể khiến Đông Man loạn từ trong nội bội”
Kim Phi mỉm cười, không nói nữa.
Từ trước đến nay, y không phải kẻ khát máu, giết người trên chiến trường là vì không còn lựa chọn nào khác, nếu binh linh Đông Man đã đầu hàng, y cũng không giết hay bắt giam.
“Vậy tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Tiếp theo...” Kim Phi khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Đi thu phục mười sáu châu Yến Vân thì sao?”
Kim Phi cáo mượn oai hùm chỗ nào?
Y là một con hổ dữ thật sựt
Không ít tên quyền quý bắt đầu âm thầm tính toán, sau này nhất định phải tìm cơ hội kéo gần quan hệ với Kim Phi...
Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi, nhìn thấy phía Bắc đã thắng lớn, cô ấy thu lại ánh mắt, quay người nhìn vào trong thành.
Kim Phi biết cô ấy đang lo lắng về bọn tàn dư của Thái tử nên cất giọng an ủi: “Yên tâm đi, cấm quân rất nhanh sẽ có thể. quay lại, bọn tàn dư của Thái tử không dám gây chuyện đâu!”
“Không phải ta lo chúng gây chuyện mà là lo chúng không bước ra!” Cửu công chúa lắc đầu nói: “Chúng bước ra thì ban chết luôn là được, chỉ sợ chúng tiếp tục ẩn náu, không biết bao. giờ mới bước ral”
“Đúng vậy, chỉ có thể ngày ngày làm, không thể ngày ngày phòng giặc, dao mà không nhìn thấy được mới là đáng sợ nhất!” Kim Phi nói: “Vậy người định thế nào?”
“Còn có thể thế nào chứ, mở rộng Cục tình báo, cho dù chúng có trốn kĩ hơn nữa cũng phải đào ra!” Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Kim Phi nghe vậy, lông mày hơi cau lại. Thật ra Cục tình báo là tổ chức tình báo đặc vụ, không khác lắm so với Đông Xưởng, Tây Xưởng ở trong lịch sử của kiếp trước.
Lúc mới thành lập, Đông Xưởng, Tây Xưởng đúng là cung cấp rất nhiều thông tin cho Hoàng đế, giúp Hoàng đế ổn định quyền thống trị, nhận được sự tin tưởng của Hoàng đế, càng ngày càng nhận được quyền lợi lớn.
Đến sau này, Đông Xưởng, Tây Xưởng bắt đầu bành trướng, tráo trở lật lọng trên triều đường, điên cuồng đàn áp. đối thủ, loại bỏ phe đối lập, khiến người người lo sợ, từ Quốc. công đến dân thường, từ trên triều đường đến trong dân gian.
Kim Phi vốn muốn nhắc nhở Cửu công chúa một chút, nhưng nghĩ đến tình trạng bây giờ của Đại Khang, y bỏ ngay. suy nghĩ đó.
Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, loạn thế thì phải dùng cách nghiêm khắc, Đại Khang lúc này gần như bệnh đã vào tận xương tủy, Thái tử và đám quyền quý đều dám tấn công hoàng thành để cướp ngôi, bức vua thoái vị, nếu Cửu công chúa không đanh thép sẽ rất khó trấn áp, Đại Khang cũng rất khó khôi phục trật tự.
Lúc này, Cửu công chúa mở rộng Cục tình báo là cần thiết.
Cùng lắm thì đợi ổn định lại rồi khuyên Cửu công chúa hủy. bỏ Cục tình báo, lập ra cơ quan tư pháp hoàn thiện hơn.
“Tiên sinh, ngài chuẩn bị xử lý đám người Đông Man này thế nào?” Cửu công chúa hỏi: “Giết hay là nhốt chúng lại đào mỏ giống như đám thổ phỉ?”
“Không giết cũng không nhốt,' Kim Phi nhàn nhạt nói: “Nhốt một thời gian đợi chúng hồi phục cơ thể, phát chút lương khô rồi cho chúng về.”
“Thả chúng về, còn phát cho chúng lương khô?” Cửu công chúa không hiểu nhìn Kim Phi: “Tại sao?”
“Vì Lương ca đồng ý với chúng đầu hàng sẽ không giết nên phải làm được, nếu không lần sau nói như vậy trên chiến trường, quân địch sẽ không tin nữa, chúng biết dù đầu hàng cũng sẽ chết, sẽ dốc sức phản kháng, tăng thêm thương vong cho tiêu cục.”
Kim Phi giải thích: “Hơn nữa thả chúng về càng có tác dụng hơn việc thẳng tay giết chúng.”
“Thả về càng có tác dụng ư?” Cửu công chúa không hiểu hỏi: “Là ý gì?”
“Vũ Dương, người nói xem nếu chúng ta thả chúng về đến Đông Man sẽ có kết quả thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Đông Man chủ trương vũ lực, trong mắt đa số người Đông Man, Đại Khang không chịu nổi một cú đánh, mà chúng lại thất bại ở Đông Man, chủ soái bị bắt, chúng lại đầu hàng, quay về nhất định sẽ bị người trong tộc giễu cợt, bài xích.”
Cửu công chúa hiểu ý của Kim Phi: “Người mà Yakimo đưa đến đều là tinh anh của các bộ lạc, sau khi bị giễu cợt, bài xích, rất có khả năng họ sẽ phản kháng.
Ba mươi nghìn người không phải con số nhỏ, nếu gây chuyện, Đông Man chắc chắn đại loạn, cho dù Đông Man có thể trấn áp được, e cũng phải tính toán một phen!
Vậy nên, thả chúng về có thể khiến Đông Man loạn từ trong nội bội”
Kim Phi mỉm cười, không nói nữa.
Từ trước đến nay, y không phải kẻ khát máu, giết người trên chiến trường là vì không còn lựa chọn nào khác, nếu binh linh Đông Man đã đầu hàng, y cũng không giết hay bắt giam.
“Vậy tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Tiếp theo...” Kim Phi khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Đi thu phục mười sáu châu Yến Vân thì sao?”