*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hắn?”
Trịnh Phương đánh giá kẻ đang bị trói tay trói chân một lượt: “Tên này có lai lịch thế nào?”
“Đại đương gia của sông Cửu Lí".
“Thổ phỉ sông Cửu Lí?”
Trịnh Phương cau mày: “Sao lại liên quan đến bọn chúng vậy?”
Đời sống của dân thường rất khó khăn, nhiều khi vài người dân tị nạn hoặc là binh lính đào ngũ tụ họp lại với nhau, tìm một địa điểm nào đó rồi kéo cờ lên là một nhóm thổ phỉ mới xuất hiện.
Còn có một số nông dân miền núi nghèo đói quá không sống tiếp được nữa, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tụ tập lại với nhau, bịt mặt cướp của những người qua đường.
Số lượng băng nhóm thổ phỉ lớn nhỏ có tên trong huyện Kim Xuyên cũng phải tầm hơn bảy mươi nhóm, số không có tên còn nhiều hơn, không đếm xuể.
Thổ phỉ sông Cửu Lí là một trong số những thế lực thổ phỉ không lớn cũng không nhỏ, cố thủ trong địa bản cách huyện Kim Xuyên chín dặm về phía Tây Bắc.
Thổ phỉ sông Cửu Lí có tổng cộng hơn một trăm tên, không có tư cách thu lương thực hàng năm, nhưng ở gần các con đường chính ngạch, ngày thường kiếm sống bằng cách cướp bóc các đoàn lữ hành đi qua.
Mà sông Cửu Lí cách dốc Dã Cẩu mấy chục dặm, từ đó tới đây phải mất hơn nửa ngày, Trịnh Phương thực sự nghĩ không thông vì sao lại dính dáng đến cả bọn thổ phỉ sông Cửu Lí này.
“Tên này thấy thổ phỉ núi Thiết Quán bị chúng ta tiêu diệt liền muốn chiếm địa bàn để thu lương thực, nhưng vì sông Cửu Lí quá xa, vì thế bọn chúng liền câu kết với dốc Dã Cẩu”.
“Ta biết ngay, bảo sao dốc Dã Cẩu đột nhiên nhảy ra nhiều người như thế, còn giấu người ở trong hầm, chúng ta đều bị trúng kế rồi”.
Nói đến đây Trịnh Phương liền nổi giận.
Vừa rồi huynh ấy đã đi vào trong lều xem một lượt, quả nhiên bên dưới có một cái hầm lớn, diện tích còn lớn hơn cả cái lều bên trên.
Chẳng trách đám thổ phỉ dốc Dã Cẩu chơi bài trong lều cả ngày lẫn đêm, là do sợ bị người ta do thám ra.
Cho dù năng lực do thám của Hầu Tử có tốt thế nào cũng không thể nào qua mắt được mấy chục tên thổ phỉ trong diện tích chật hẹp như thế được.
“Bọn thổ phỉ sớm đã phái người nhắm vào chúng ta rồi, biết phần lớn huynh đệ chúng ta đều không ở nhà, tên này còn dẫn theo năm sáu mươi người đến tấn công làng Tây Hà sau khi đội binh lính nữ rời đi!”
Nói đến đây, Thiết Chùy đá mạnh vào người tên đại đương gia của sông Cửu Lí một nhát.
“Cái gì?”
Trịnh Phương sửng sốt: “Trong làng không sao chứ?”
Phải biết rằng làng Tây Hà là căn cứ địa của bọn họ, toàn bộ chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán và tài sản tích lũy được của Kim Phi đều ở đó.
Nếu như làng Tây Hà xảy ra chuyện, cho dù đánh chết hết bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu cũng chẳng có tác dụng gì.
“Đại đương gia của đám thổ phỉ bị bắt rồi thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Hắn?”
Trịnh Phương đánh giá kẻ đang bị trói tay trói chân một lượt: “Tên này có lai lịch thế nào?”
“Đại đương gia của sông Cửu Lí".
“Thổ phỉ sông Cửu Lí?”
Trịnh Phương cau mày: “Sao lại liên quan đến bọn chúng vậy?”
Đời sống của dân thường rất khó khăn, nhiều khi vài người dân tị nạn hoặc là binh lính đào ngũ tụ họp lại với nhau, tìm một địa điểm nào đó rồi kéo cờ lên là một nhóm thổ phỉ mới xuất hiện.
Còn có một số nông dân miền núi nghèo đói quá không sống tiếp được nữa, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tụ tập lại với nhau, bịt mặt cướp của những người qua đường.
Số lượng băng nhóm thổ phỉ lớn nhỏ có tên trong huyện Kim Xuyên cũng phải tầm hơn bảy mươi nhóm, số không có tên còn nhiều hơn, không đếm xuể.
Thổ phỉ sông Cửu Lí là một trong số những thế lực thổ phỉ không lớn cũng không nhỏ, cố thủ trong địa bản cách huyện Kim Xuyên chín dặm về phía Tây Bắc.
Thổ phỉ sông Cửu Lí có tổng cộng hơn một trăm tên, không có tư cách thu lương thực hàng năm, nhưng ở gần các con đường chính ngạch, ngày thường kiếm sống bằng cách cướp bóc các đoàn lữ hành đi qua.
Mà sông Cửu Lí cách dốc Dã Cẩu mấy chục dặm, từ đó tới đây phải mất hơn nửa ngày, Trịnh Phương thực sự nghĩ không thông vì sao lại dính dáng đến cả bọn thổ phỉ sông Cửu Lí này.
“Tên này thấy thổ phỉ núi Thiết Quán bị chúng ta tiêu diệt liền muốn chiếm địa bàn để thu lương thực, nhưng vì sông Cửu Lí quá xa, vì thế bọn chúng liền câu kết với dốc Dã Cẩu”.
“Ta biết ngay, bảo sao dốc Dã Cẩu đột nhiên nhảy ra nhiều người như thế, còn giấu người ở trong hầm, chúng ta đều bị trúng kế rồi”.
Nói đến đây Trịnh Phương liền nổi giận.
Vừa rồi huynh ấy đã đi vào trong lều xem một lượt, quả nhiên bên dưới có một cái hầm lớn, diện tích còn lớn hơn cả cái lều bên trên.
Chẳng trách đám thổ phỉ dốc Dã Cẩu chơi bài trong lều cả ngày lẫn đêm, là do sợ bị người ta do thám ra.
Cho dù năng lực do thám của Hầu Tử có tốt thế nào cũng không thể nào qua mắt được mấy chục tên thổ phỉ trong diện tích chật hẹp như thế được.
“Bọn thổ phỉ sớm đã phái người nhắm vào chúng ta rồi, biết phần lớn huynh đệ chúng ta đều không ở nhà, tên này còn dẫn theo năm sáu mươi người đến tấn công làng Tây Hà sau khi đội binh lính nữ rời đi!”
Nói đến đây, Thiết Chùy đá mạnh vào người tên đại đương gia của sông Cửu Lí một nhát.
“Cái gì?”
Trịnh Phương sửng sốt: “Trong làng không sao chứ?”
Phải biết rằng làng Tây Hà là căn cứ địa của bọn họ, toàn bộ chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán và tài sản tích lũy được của Kim Phi đều ở đó.
Nếu như làng Tây Hà xảy ra chuyện, cho dù đánh chết hết bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu cũng chẳng có tác dụng gì.
“Đại đương gia của đám thổ phỉ bị bắt rồi thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”