*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cô gái mặc váy màu xanh đứng ở cửa sau quán rượu nhà họ Triệu, dáng người khá cao, thắt một dải ruy băng trên thắt lưng.
Nhìn thấy Kim Phi đi ra, cô gái bước đến hơi cúi người chào: “Tiểu nữ Lục Liễu chào Kim tiên sinh”.
“Lục Liễu?”
Kim Phi thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ: “Lục Liễu ở Giáo phường ti?”
“Là ta”.
Lục Liễu che miệng khẽ cười nói: “Tiên sinh thế mà lại biết ta, ta cảm thấy rất vinh hạnh”.
Thật ra cô ta không biết Kim Phi không chỉ biết tên cô ta mà vài ngày trước còn dùng tên cô ta để dọa Quy Công ở Xuân Phong Lâu.
Dĩ nhiên dù Kim Phi có là thẳng thắn thế nào cũng không nói ra chuyện này mà hơi bất lực hỏi: “Cô nương có việc gì sao?”
“Giáo phường ti vừa mới nhập một lô trà ngon, ta muốn mời tiên sinh đến thưởng thức trà, không biết tiên sinh có nể mặt không?”
Nói rồi Lục Liễu còn quyến rũ nhướng mi với Kim Phi.
Lời ẩn ý này quá rõ ràng.
“Xin lỗi, bây giờ ta có việc, không làm phiền cô nương”.
Nếu là bình thường, có thể Kim Phi sẽ đi theo Lục Liễu để tìm hiểu phong thái của Giáo phường ti nhưng hôm nay còn việc chính nên y chỉ đành từ chối đối phương.
“Vậy Lục Liễu có thể phục vụ tiên sinh bất cứ lúc nào”.
Ánh mắt Lục Liễu hiện lên vẻ thất vọng nhưng cũng không dây dưa nhiều, thấy Kim Phi không đồng ý bèn chào y rồi nhường đường.
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, sau đó dẫn Thiết Chùy sải bước đi.
Lục Liễu nhìn bóng lưng Kim Phi bất lực thở dài, sau đó ánh mắt lóe lên tia không cam lòng.
Cô ta đã làm hoa khôi ba năm liên tiếp, khán giả đã cảm thấy không còn hứng thú với cô ta nữa, năm nay vốn dĩ không nắm chắc có thể cạnh tranh hoa khôi, đột nhiên lại xuất hiện một Đường Tiểu Bắc, làm cô ta phải cảnh giác.
Một cô gái mặc váy màu xanh đứng ở cửa sau quán rượu nhà họ Triệu, dáng người khá cao, thắt một dải ruy băng trên thắt lưng.
Nhìn thấy Kim Phi đi ra, cô gái bước đến hơi cúi người chào: “Tiểu nữ Lục Liễu chào Kim tiên sinh”.
“Lục Liễu?”
Kim Phi thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ: “Lục Liễu ở Giáo phường ti?”
“Là ta”.
Lục Liễu che miệng khẽ cười nói: “Tiên sinh thế mà lại biết ta, ta cảm thấy rất vinh hạnh”.
Thật ra cô ta không biết Kim Phi không chỉ biết tên cô ta mà vài ngày trước còn dùng tên cô ta để dọa Quy Công ở Xuân Phong Lâu.
Dĩ nhiên dù Kim Phi có là thẳng thắn thế nào cũng không nói ra chuyện này mà hơi bất lực hỏi: “Cô nương có việc gì sao?”
“Giáo phường ti vừa mới nhập một lô trà ngon, ta muốn mời tiên sinh đến thưởng thức trà, không biết tiên sinh có nể mặt không?”
Nói rồi Lục Liễu còn quyến rũ nhướng mi với Kim Phi.
Lời ẩn ý này quá rõ ràng.
“Xin lỗi, bây giờ ta có việc, không làm phiền cô nương”.
Nếu là bình thường, có thể Kim Phi sẽ đi theo Lục Liễu để tìm hiểu phong thái của Giáo phường ti nhưng hôm nay còn việc chính nên y chỉ đành từ chối đối phương.
“Vậy Lục Liễu có thể phục vụ tiên sinh bất cứ lúc nào”.
Ánh mắt Lục Liễu hiện lên vẻ thất vọng nhưng cũng không dây dưa nhiều, thấy Kim Phi không đồng ý bèn chào y rồi nhường đường.
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, sau đó dẫn Thiết Chùy sải bước đi.
Lục Liễu nhìn bóng lưng Kim Phi bất lực thở dài, sau đó ánh mắt lóe lên tia không cam lòng.
Cô ta đã làm hoa khôi ba năm liên tiếp, khán giả đã cảm thấy không còn hứng thú với cô ta nữa, năm nay vốn dĩ không nắm chắc có thể cạnh tranh hoa khôi, đột nhiên lại xuất hiện một Đường Tiểu Bắc, làm cô ta phải cảnh giác.