Mũi tên lệnh xuất hiện ở Đại Khang chưa lâu, cho dù luật lệ hay quân quy, đều không đưa ra yêu cầu, thuộc về lỗ hổng pháp luật.
Nói cách khác, chỉ cần Mạnh Thiên Hải vui vẻ, anh ta muốn đặt đâu thì đặt đó, ai cũng không quản được.
Dù thái giám có biết rõ là không thích hợp, cũng không có lí do để trách móc Mạnh Thiên Hải.
Lúc này cửa thành đã mở, nhìn thấy Cửu công chúa vào thành, thái giám chỉ đành kìm nén tâm trạng lo lắng, dẫn người tiếp đón.
“Hạ quan bái kiến điện hạ!”
Thái giám không tuân theo quy củ trong cung, hành lễ cúi lạy Cửu công chúa, cũng không xưng nô tài giống trong cung, mà tự xưng là hạ quan.
Điều này nhắc nhở Cửu công chúa răng thân phận của ông †a là thay mặt cho châu mục.
Châu mục chính là quan lớn ở biên cương, dựa theo quy củ, Cửu công chúa phải xuống ngựa đáp lễ.
Đáng tiếc Cửu công chúa hoàn toàn không thích bộ dáng này của thái giám, vẫn cưỡi trên ngựa chiến như cũ, chỉ liếc ông ta từ trên xuống một cái.
Trong mắt thái giám có một tia nghiêm nghị xẹt qua, nhưng ông ta cũng không làm khó Cửu công chúa được, chỉ đành trút giận vào Kim Phi bên cạnh.
“Kim Phi, không hiểu quy củ à? Nhân viên hộ tống không thể mang đao vào thành, không biết hả? Người đâu, thu hết đao của bọn họ lại cho ta, lục soát lại một lượt thật kĩ!”
“Vâng!”
Giáo úy của binh phủ nghe thấy, lập tức dẫn người tiến lên.
Kim Phi hơi nheo mắt lại, trong lòng đã có sát ý.
Chỉ cần binh phủ thật sự dám tới cởi đao của y, y nhất định sẽ rút đao giết người!
Đáng tiếc, Cửu công chúa không cho Kim Phi có cơ hội rút đao, lạnh giọng quát: “Láo xược! Kim tiên sinh là đội trưởng thị vệ của bổn cung, những người này đều là thân vệ của bổn cung!”
Nói xong cô ấy nhìn về phía Đại Lưu: “Ai dám cởi đao của bọn họ, chính là có âm mưu muốn ám sát bổn cung, giết hết không cần luận tội!”
“Vâng!”
Đại Lưu khẽ liếm môi, giơ ngón tay lên ngoäc ngoäc đầy khiêu khích với giáo úy của binh phủ: “Đến đây!”
Các nhân viên hộ tống khác cũng vội vàng cầm lấy cán đao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Mặc dù số lượng nhân viên hộ tống không nhiều, nhưng khí thế thì hoàn toàn đè bẹp binh phủ.
Giáo úy của binh phủ sợ tới mức không dám tiến lên, quay đầu nhìn về phía thái giám.
Bấy giờ thái giám mới nhớ ra Kim Phi còn có chức danh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.
Thấy không có cách nào để làm khó Kim Phi được, chỉ đành vẫy tay gọi đội trưởng binh phủ quay lại.
Loại trò hề để ra oai phủ đầu này, hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Cửu công chúa được, cô ấy cũng lười lãng nhăng. Truyện Xuyên Không
với một tên thái giám quá lâu.
Đến khi giáo úy của binh phủ lui sang một bên, cô ấy mở miệng nói: “Bọn người Từ mập đâu, gọi hết ra đây.”
“Điện hạ có ý gì? Hạ quan nghe không hiểu.”
Thái giám giả vờ ngớ ngẩn.
“Nghe không hiểu thì thôi.”
Cửu công chúa lười nói nhiều với ông ta, vẫy tay với Tân
Minh: “Đội trưởng Tân, bắt lấy ông ta đưa sang một bên, đợi người tới đủ rồi cùng hỏi”
“Điện hạ, ta là quan lớn được bệ hạ lựa chọn cẩn thận, còn là châu mục của Tây Xuyên, điện hạ không có quyền bắt tai”
Thái giám thấy Tân Minh thật sự dẫn người tiến lên muốn bắt mình, vội vàng lấy kim bài ở thắt lưng ra: “Ta có kim bài do bệ hạ ban tặng, ai dám đụng vào ta?”
Tân Minh thấy vậy, lập tức dừng bước.
Kim bài do chính hoàng đế tự tay ban tặng, ở một mức độ nào đó, là đại biểu cho chính hoàng đế.
Tân Minh thật sự không dám động vào ông ta. Cửu công chúa hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ngựa chiến. “Tiên sinh, ta mượn đao một chút.”
Lúc đi qua bên cạnh Kim Phi, cô ấy cởi Hắc Đao trên ngựa chiến xuống.
Nói cách khác, chỉ cần Mạnh Thiên Hải vui vẻ, anh ta muốn đặt đâu thì đặt đó, ai cũng không quản được.
Dù thái giám có biết rõ là không thích hợp, cũng không có lí do để trách móc Mạnh Thiên Hải.
Lúc này cửa thành đã mở, nhìn thấy Cửu công chúa vào thành, thái giám chỉ đành kìm nén tâm trạng lo lắng, dẫn người tiếp đón.
“Hạ quan bái kiến điện hạ!”
Thái giám không tuân theo quy củ trong cung, hành lễ cúi lạy Cửu công chúa, cũng không xưng nô tài giống trong cung, mà tự xưng là hạ quan.
Điều này nhắc nhở Cửu công chúa răng thân phận của ông †a là thay mặt cho châu mục.
Châu mục chính là quan lớn ở biên cương, dựa theo quy củ, Cửu công chúa phải xuống ngựa đáp lễ.
Đáng tiếc Cửu công chúa hoàn toàn không thích bộ dáng này của thái giám, vẫn cưỡi trên ngựa chiến như cũ, chỉ liếc ông ta từ trên xuống một cái.
Trong mắt thái giám có một tia nghiêm nghị xẹt qua, nhưng ông ta cũng không làm khó Cửu công chúa được, chỉ đành trút giận vào Kim Phi bên cạnh.
“Kim Phi, không hiểu quy củ à? Nhân viên hộ tống không thể mang đao vào thành, không biết hả? Người đâu, thu hết đao của bọn họ lại cho ta, lục soát lại một lượt thật kĩ!”
“Vâng!”
Giáo úy của binh phủ nghe thấy, lập tức dẫn người tiến lên.
Kim Phi hơi nheo mắt lại, trong lòng đã có sát ý.
Chỉ cần binh phủ thật sự dám tới cởi đao của y, y nhất định sẽ rút đao giết người!
Đáng tiếc, Cửu công chúa không cho Kim Phi có cơ hội rút đao, lạnh giọng quát: “Láo xược! Kim tiên sinh là đội trưởng thị vệ của bổn cung, những người này đều là thân vệ của bổn cung!”
Nói xong cô ấy nhìn về phía Đại Lưu: “Ai dám cởi đao của bọn họ, chính là có âm mưu muốn ám sát bổn cung, giết hết không cần luận tội!”
“Vâng!”
Đại Lưu khẽ liếm môi, giơ ngón tay lên ngoäc ngoäc đầy khiêu khích với giáo úy của binh phủ: “Đến đây!”
Các nhân viên hộ tống khác cũng vội vàng cầm lấy cán đao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Mặc dù số lượng nhân viên hộ tống không nhiều, nhưng khí thế thì hoàn toàn đè bẹp binh phủ.
Giáo úy của binh phủ sợ tới mức không dám tiến lên, quay đầu nhìn về phía thái giám.
Bấy giờ thái giám mới nhớ ra Kim Phi còn có chức danh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.
Thấy không có cách nào để làm khó Kim Phi được, chỉ đành vẫy tay gọi đội trưởng binh phủ quay lại.
Loại trò hề để ra oai phủ đầu này, hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Cửu công chúa được, cô ấy cũng lười lãng nhăng. Truyện Xuyên Không
với một tên thái giám quá lâu.
Đến khi giáo úy của binh phủ lui sang một bên, cô ấy mở miệng nói: “Bọn người Từ mập đâu, gọi hết ra đây.”
“Điện hạ có ý gì? Hạ quan nghe không hiểu.”
Thái giám giả vờ ngớ ngẩn.
“Nghe không hiểu thì thôi.”
Cửu công chúa lười nói nhiều với ông ta, vẫy tay với Tân
Minh: “Đội trưởng Tân, bắt lấy ông ta đưa sang một bên, đợi người tới đủ rồi cùng hỏi”
“Điện hạ, ta là quan lớn được bệ hạ lựa chọn cẩn thận, còn là châu mục của Tây Xuyên, điện hạ không có quyền bắt tai”
Thái giám thấy Tân Minh thật sự dẫn người tiến lên muốn bắt mình, vội vàng lấy kim bài ở thắt lưng ra: “Ta có kim bài do bệ hạ ban tặng, ai dám đụng vào ta?”
Tân Minh thấy vậy, lập tức dừng bước.
Kim bài do chính hoàng đế tự tay ban tặng, ở một mức độ nào đó, là đại biểu cho chính hoàng đế.
Tân Minh thật sự không dám động vào ông ta. Cửu công chúa hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ngựa chiến. “Tiên sinh, ta mượn đao một chút.”
Lúc đi qua bên cạnh Kim Phi, cô ấy cởi Hắc Đao trên ngựa chiến xuống.