"Tiên sinh nói có lý," Trần Văn Viễn gật đầu: "Vậy tiên sinh thấy khi nào thích hợp gửi bản phác thảo này, ngài lại thông báo cho ta!"
Sau đó, ba người lại trò chuyện một xíu công việc tuyên truyền của tòa soạn, Kim Phi thấy Cửu công chúa còn có một chồng tấu gấp cần sửa, đã rời khỏi trước, đi xưởng thép xác nhận công việc sản xuất nông cụ.
Trần Văn Viễn cũng lấy mẫu xuất bản của chữ ký Kim Phi, đi viện Khu Mật tìm người phụ trách lập hồ sơ liên quan.
Khi kết thúc việc lập hồ sơ chuẩn bị trở về, anh ta lại bị Châu Nhi gọi đến ngự thư phòng.
Đường Tiểu Bắc hiếm khi trở về một lần, mấy ngày tiếp theo, phần lớn thời gian của Kim Phi đều ở cùng cô ấy.
Đợi đến khi Đường Tiểu Bắc rời đi, Kim Phi lại phục hồi những ngày tháng trước đây, phần lớn thời gian giết thời gian ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đi dạo các công xưởng.
Cuộc sống này vẫn duy trì chừng mấy ngày, mãi đến một buổi sáng, sau khi Kim Phi thức dậy, đã phát hiện vẻ mặt Thiết Chùy không đúng lắm, lúc nào cũng nhìn y cười tủm tỉm.
Không chỉ Thiết Chùy như vậy, cận vệ khác cũng là như vậy.
Kim Phi lập tức ý thức được, những tên này chắc chắn có chuyện giấu mình!
“Các ngươi cười cái gì?”
Kim Phi vừa đánh răng vừa hỏi.
“Không có gì, không có gì!”
Thiết Chùy vội vã xua tay.
Những cận vệ khác cũng mau chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, một số người không nhịn được âm thầm nhéo đùi mình.
Kim Phi vừa nhìn là biết có vấn đề nhưng đánh răng được một nửa, y cũng lười quan tâm mấy tên này.
Đánh răng xong, đám cân vệ đã điều chỉnh xong trạng thái, không ai liếc ngang liếc dọc, hôm nay Thiết Chùy thay quần áo mới, lo bị Kim Phi đá nên chạy đến đứng bên cửa.
Kim Phi chỉ vào Thiết Chùy, rồi đi vào nhà ăn.
Y dậy hơi muộn, bốn đứa nhỏ đã ăn cơm rồi đến trường rồi, cũng không biết Quan Hạ Nhi đi đâu, nhà ăn chỉ có một mình Nhuận Nương.
Thấy Kim Phi thức dậy, Nhuận Nương vội vã đến nhà bếp bưng cháo nóng với thức ăn đến.
“Hôm nay đám người Thiết Chùy cứ như thần kinh hết cả, làm gì vậy?” Kim Phi hỏi.
“Ta không biết,” Nhuận Nương đặt mâm trên bàn, nhìn ra bên ngoài một cái: “Không phải họ cũng như bình thường sao?”
“Bây giờ đang giả bộ đấy, ban nãy không như thế.”
“Vậy ta không biết.” Nhuận Nương lắc đầu.
Kim Phi đã ru rú trong nhà đủ rồi, Nhuận Nương còn hơn thế, bình thường không phải bận bịu làm cơm trong nhà bếp thì cũng nghiên cứu món mới, thật sự không còn chuyện làm nữa thì kéo sợi dệt vải, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, trước giờ cũng không quan tâm chuyện phiếm, yên lặng đến mờ nhạt.
Kim Phi biết có thể không hỏi được gì từ miệng cô ấy, cũng không để ý.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi cũng quên chuyện này, chuẩn bị đưa đội cận vệ đến phòng thí nghiệm, đi đến cửa thì gặp hai tẩu tẩu mới tan ca đêm, chuẩn bị ra đồng.
Thấy Kim Phi, hai tẩu tẩu đều che miệng cười nhẹ.
“Kim ca nhi, chúc mừng ngài!” Một tẩu tẩu cười đùa: “Khi nào mở tiệc nhớ gọi bọn ta đấy!”
“Tam tẩu, tẩu nói gì vậy?” Kim Phi mù mờ: “Chúc mừng cái gì? Tiệc gì?”
Tết hai năm trước, rất nhiều dân chúng Kim Xuyên đổ xô đến làng Tây Hà chúc tết Kim Phi, tuy nhộn nhịp nhưng lại tạo áp lực cực lớn cho đội bảo vệ của thôn, Tết năm ngoái, một vài người ở xa còn xuất phát từ đêm, xảy ra mấy vụ rơi xuống khe núi.
Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng có hai ông cụ ngã gãy xương.