Lúc Kim Phi tiễn Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc ra cửa, lúc này mới nhìn thấy Thấm Nhi.
“Thấm Nhi, ngươi về lúc nào vậy? Quỳ ở đó làm gì?” Kim Phi theo bản năng muốn đi kéo Thấm Nhi dậy, nhưng vừa giơ tay ra đã thu về, quay đầu nhìn Châu Nhi: “Đi kéo cô ấy dậy!”
Châu Nhi luôn nghe lời, lúc này lại không động đậy, mà khẽ lắc đầu với Kim Phi.
Kim Phi cũng lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn vào trong ngự thư phòng.
Trong phòng, Cửu công chúa cũng nghe thấy tiếng Kim Phi nói chuyện, mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì, nhưng tay cầm bút lại cực kì dùng lực.
Thấm Nhi từng là người đồng hành với Cửu công chúa lâu nhất, cũng là người Cửu công chúa tín nhiệm nhất, sau này lại không từ mà biệt, mặc dù Cửu công chúa chưa từng nói gì, nhưng Kim Phi biết, đây luôn là một cái dầm trong tim Cửu công chúa.
Đây là chuyện giữa Cửu công chúa và Thấm Nhi, Kim Phi cũng không nói giúp Thấm Nhi, mà giống với Châu Nhi, thở dài đứng một bên.
Lát sau, Cửu công chúa từ trong đi ra, cúi đầu nhìn Thấm Nhi quỳ trên đất, ánh mắt phức tạp.
Châu Nhi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cô ấy muốn nói giúp Thấm Nhi, nhưng thân là thị nữ duy nhất hiện tại của Cửu công chúa, biết rất nhiều bí mật, im miệng là phẩm chất cơ bản của cô ấy.
Kim Phi thấy thế, mở miệng hỏi: “Thấm Nhi về bao lâu rồi?”
Châu Nhi cảm kích nhìn Kim Phi, đáp: “Thiết đại nhân vừa vào là tới rồi, cũng không nói gì đã quỳ trước cửa, quỳ mãi tới giờ.”
“Thời gian không ngắn.” Miệng Kim Phi nói chuyện với Châu Nhi, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Cửu công chúa.
Thấm Nhi mãi cúi đầu, nghe Kim Phi và Châu Nhi kẻ xuống người họa nói đỡ cho mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, nô tỳ về rồi, xin bệ hạ xử trí!”
Cửu công chúa nhìn chằm chằm Thấm Nhi một lúc, cuối cùng thở dài: “Bây giờ ngươi là nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen, không còn là thị nữ của trẫm nữa!”
Thấm Nhi nghe Cửu công chúa nói vậy, lại dập đầu xuống đất, nằm trên đất không chịu đứng dậy.
“Đứng dậy đi, trẫm không tức giận, cũng không trách ngươi.”
Cửu công chúa nhìn Châu Nhi, Châu Nhi vội tiến lên, nhẹ nhàng kéo Thấm Nhi một cái.
Lúc này Thấm Nhi mới đứng dậy: “Bệ hạ, xin lỗi!”
Kết cục cuối cùng của tử sĩ luôn là chết trong nhiệm vụ, Thấm Nhi không từ mà biết, nói nghiêm trọng hơn chính là phản bội bỏ trốn.
“Đây là sự lựa chọn của ngươi, không có gì phải xin lỗi trẫm, sau này sống trong chiến đội áo đen cho tốt!” Cửu công chúa nói.
“Vâng!” Thấm Nhi gật đầu thật mạnh.
Cửu công chúa khẽ hừ một tiếng, quay người đi về ngự thư phòng.
“Châu Nhi, ngươi cũng lâu chưa gặp Thấm Nhi rồi, cho ngươi nghỉ nửa ngày, các ngươi nói chuyện đi.”
Kim Phi cười cười, đi theo vào ngự thư phòng.
Cửu công chúa đứng bên cửa sổ, nhìn Châu Nhi Thấm Nhi kề vai rời đi.
Kim Phi ôm lấy cô ấy từ sau lưng: “Nàng không sao chứ?”
“Không sao,” cửu công chúa lắc đầu: “Ta còn cho là nha đầu chết tiệt này muốn trốn ta cả đời nữa!”
“Nếu đã để ý như vậy, sao vừa nãy không nói thêm mấy câu?”
“Có gì mà nói!” Cửu công chúa hừ lạnh một tiếng, quay về sau bàn cầm tấu sớ lên lần nữa.
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng Kim Phi xác nhận là giữa lông mày của cô ấy đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Qua tiết nguyên tiêu, thời tiết ngày càng ấm áp, buổi tối ngày hai mươi hai tháng giêng, Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều, đang chuẩn bị về ăn cơm, lại gặp Thiết Chùy đối diện đang bước rảo tới.
“Tiên sinh, Tiểu Ngọc vừa phái người tới nói, thằng nhóc Ngưu Bôn quay về rồi!”