Ngoài ra còn có vật tư thu giữ sau trận chiến, theo quy định thì phải thống nhất giao nộp lên trên. Nhưng xưởng trưởng Khánh lại ngầm tuyên bố, một nửa trong số đó sẽ dùng để khen thưởng cấp dưới, điều này cũng trái với quy định!"
Theo quy định của Bộ Binh, có những tiêu chuẩn khác nhau về trợ cấp và đền bù cho các liệt sĩ và thương binh nặng. Thời gian nhập ngũ khác nhau và thành tích quân sự khác nhau dẫn đến tiêu chuẩn đền bù và trợ cấp khác nhau.
Đội an ninh xưởng cá muối mới được thành lập. Theo quy định, những người này không thể nhận đền bù và trợ cấp theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn.
Những gì Khánh Mộ Lam đang làm bây giờ thực sự là trái với quy tắc.
Theo quy định của Bộ Binh, chiến lợi phẩm thu được sau khi trấn áp bọn thổ phỉ cũng phải được chuyển vào kho bạc. Tuy nhiên, Khánh Mộ Lam đã tự ra lệnh phân phát một nửa số đó cho các thành viên đội an ninh, điều này cũng trái với quy định của Bộ Binh.
Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn, Kim Phi có thể hiểu được hành động của Khánh Mộ Lan. Khi tiêu cục Trấn Viễn mới thành lập, Kim Phi cũng thường xuyên đưa ra những quyết định tương tự để kích thích tinh thần của những nhân viên hộ tống.
Sự thật đã chứng minh cách làm này có tác dụng rất tốt.
Nhưng Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thân phận khác nhau. Có thể hiểu rằng, kho bạc thuộc về Bệ hạ, mà Bệ hạ là người nhà của Kim Phi. Cho nên y xử lý chiến lợi phẩm như thế nào cũng được, nhưng Khánh Mộ Lam không có quyền này.
Kim Phi vừa rồi dồn hết sự chú ý đến cuộc chiến chống thổ phỉ mà không chú ý nhiều đến những điều này, bây giờ khi nghe Từ Cương nói về điều đó, y cảm thấy có chút khó xử.
Mối quan hệ giữa Khánh Mộ Lam và Kim Phi quả thực rất tốt, nhưng Thiết Ngưu, Lưu Thiết, Trương Lương và nhiều người khác cũng có mối quan hệ rất tốt với y.
Việc này đã có quy tắc, nếu Bộ Binh đã đặt ra tiêu chuẩn thì Khánh Mộ Lam nên thực hiện theo tiêu chuẩn. Nếu không, nếu tất cả các tướng lĩnh đều giống cô ấy thì chẳng phải sẽ loạn sao?
Theo quy định do Bộ Binh ban hành, hai mệnh lệnh này do Khánh Mộ Lam đưa ra đều vô hiệu và phải được rút lại.
Nhưng Khánh Mộ Lam đã lên tiếng, chiến lợi phẩm đã được phân phát cho các thành viên đội an ninh. Bây giờ lệnh bị rút lại và chiến lợi phẩm bị lấy lại thì uy tín mà Khánh Mộ Lam vất vả gây dựng cũng sẽ không còn nữa. Đây cũng là một đòn rất mạnh giáng vào tinh thần của đội an ninh.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lắc đầu nói: “Mộ Lam quả thực đã không suy nghĩ kỹ, nhưng lời đã nói ra, chiến lợi phẩm đã được chia, giờ không được phép lấy lại, nếu không đội an ninh sẽ bị phân tán”.
Nói xong, Từ Cương còn chưa kịp mở miệng, Kim Phi lại phủ nhận chính mình: “Nhưng nếu chúng ta không thu hồi lại thì cũng không được, nếu không sau này mọi người sẽ noi gương cô ấy, Bộ Binh sẽ trở thành vật trang trí!”
Nhất thời, Kim Phi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Từ Cương thấy vậy, đặt báo cáo trận chiến xuống và nói: "Thưa tiên sinh, kỳ thực ta có cách giải quyết vấn đề này!"
"Ông nói thử xem" Kim Phi ngồi thẳng dậy.
“Tình hình hiện tại là hành động của xưởng trưởng Khánh trái quy định, nhưng lời đã nói, tiền đã chia rồi, không dễ gì lấy lại được phải không?”
"Ừm”, Kim Phi gật đầu.
"Trong trường hợp này, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là trừng phạt xưởng trưởng Khánh!" Từ Cương vuốt râu nói.
"Làm sao như vậy được?" Kim Phi bật dậy: "Mộ Lam lần này lập chiến công lớn, không thưởng còn không được chứ nói gì là phạt cô ấy. Như vậy lòng quân sẽ không phục.
Hơn nữa, xưởng cá muối và đội an ninh đều do Mộ Lam một tay thành lập, hiện tại cuối cùng cũng đạt được thành quả. Nếu giờ tước đi những thứ này thì quả thực là khiến cô ấy đau lòng, người của xưởng cá muối và đội an ninh chắc chắn cũng sẽ không phục! "
"Thưa tiên sinh, xin hãy kiên nhẫn lắng nghe ta nói hết đã!"
"Được rồi, tiếp tục đi!"
“Ta chỉ nói phải phạt xưởng trưởng Khánh, chứ không nói không cho cô ấy phụ trách xưởng cá muối và đội an ninh nữa!”
Từ Cương nói: “Có nhiều loại hình phạt, như phạt gậy, phạt tiền hay trừ vào lương bổng, đều là hình phạt!”
“Phạt gậy hoặc phạt lương bổng?” Kim Phi hơi nheo mắt lại, dường như đã hiểu ý của Từ Cương.