Lập tức xuất hiện thêm mười mấy cô gái, chắc chắn nhà không thể đủ chỗ, xưởng dệt chưa có ký túc xá, Kim Phi và Quan Hạ Nhi chỉ có thể đưa Khánh Mộ Lam và những người khác đến ngôi nhà cũ của Tạ Quang.
"Đây là viện tử mà anh trai cô thuê. Hiện tại cô có thể sống ở đây".
Kim Phi đưa chìa khóa cho Khánh Mộ Lam.
"Nó quá nhỏ, chúng ta có tận mười mấy người cơ
mài. Khánh Mộ Lam bĩu môi chán ghét.
Là kiểu người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, Khánh Mộ Lam từ bé đã sống trong cảnh kín cổng cao tường, tất nhiên nhìn đám gạch mộc này sẽ không quen mắt rồi.
Mặc dù viện này đã được Chung Ngũ sửa sang lại, nó đã tốt hơn nhiều so với nơi ở của hầu hết dân làng Tây Hà.
"Đại tiểu thư, cô như này mà đòi ra chiến trường à? Cô có biết chiến trường là như thế nào không?"
Kim Phi liếc xéo cô ấy một cái: "Trên chiến trường, mấy chục người chen chúc trong một chiếc lều vải, ngủ dưới đất, lấy đâu ra giường".
Một khi cuộc chiến bắt đầu, khắp nơi sẽ đều có xác chết, mùi hôi thối nông nặc, nếu giao tranh liên tục, binh lính vừa kết thúc trận chiến đã tìm đại một nơi để ngủ rồi, có nhiều người trên mặt máu đầy ra nhưng chưa kịp lau đã ngủ mất.
Nếu không có sự chuẩn bị tinh thần, cô nên từ bỏ ý định ra chiến trường càng sớm càng tốt đi, dẫn thị nữ
của cô về vui đùa trong nhà chòi là được rồi".
"Ngài....."
Khánh Mộ Lam đỏ mặt vì tức giận với Kim Phi, nhưng cô ấy không thể phản bác.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc, sau đó đi dạo hoặc nghỉ ngơi đi, nhưng sau này đừng mặc áo giáp vào trong làng nữa, bắt mắt quá".
Kim Phi giải thích: "Cũng không cần phải nấu nướng gì đâu, tốn quá nhiều thời gian, có thể đến nhà cựu chiến binh hoặc nhà ăn của xưởng dệt để ăn. Cái này cũng giúp mọi người thích ứng với cơm tập thể trước, nhỡ sau có ra chiến trường còn ăn được”.
Bữa ăn của quân đội Đại Khang về cơ bản là các loại hầm, không có dầu, thậm chí ngay cả muối cũng không có.
Những thứ này thì cũng thôi đi, mấu chốt là trông vô cùng ghê, một chén sền sệt, nhìn rất buồn nôn.
Ăn cơm như vậy hơn một tháng, nó đã để lại bóng ma tâm lý cho Kim Phi, bây giờ nghĩ đến thôi đã cảm - thấy khó chịu rồi.
"Có thể". Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý. "Vậy thì đưa tiền ăn trước cho ta".
Kim Phi không quan tâm đến việc Khánh Mộ Lam có hiểu hay không, xoa xoa tay vào nhau.
Khánh Mộ Lam không ngờ rằng Kim Phi sẽ đòi tiền cô ấy, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.
"Nhìn chăm chằm cái gì, ăn cơm không đưa tiền à?" Kim Phi sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên!" "bây"
Khánh Mộ Lam từ trong hầu bao lấy ra hai thỏi bạc năm mươi lượng: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi", Kim Phi cũng lịch sự, vươn tay nhận lấy: "Tiện thể mỗi người chuẩn bị một cái bao 30 cân, sáng mai giờ Dần tập hợp ở nhà ta".
"Chuẩn bị bao để làm gì?"
Khánh Mộ Lam hỏi.
“Chạy việt dã 10 dặm với đồ nặng là một trong những bài huấn luyện mà các cựu binh phải thực hiện hàng ngày”.
Kim Phi nói: "Đây là bài kiểm tra đầu tiên đối với các. cô. Nếu không chịu được, các cô có thể quay về".
"Yên tâm đi, chúng ta có thể kiên trì đến cùng".
Không chỉ Khánh Mộ Lam mà ngay cả mấy cô gái sau lưng cũng mang bộ mặt kiên quyết.
"Vậy chúc may mắn".
Kim Phi mỉm cười vẫy tay với Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, đi thôi, về nhà thôi”.
“Tướng công về trước đi, Mộ Lam cô nương vừa đến, †a giúp các cô ấy thu dọn chút".
Quan Hạ Nhỉ cười lắc đầu. "Được rồi".
Kim Phi cũng không quan tâm, chắp tay rời khỏi tiểu viện.
Dù sao với hơn chục nữ binh, Khánh Mộ Lam đương nhiên cũng không thể tự mình thu dọn được.
Cô còn đang nghiền ngẫm chuyện vừa rồi bị khiển trách, ngay khi Kim Phi vừa rời đi, đã kéo Quan Hạ Nhi để hỏi thăm thông tin.
"Cô Hạ Nhi, có phải Kim tiên sinh luôn nói chuyện như thế này không?”
"Không, tướng công bình thường khá tốt. Chắc hôm nay đang chuẩn bị ngủ trưa thì bị ta gọi, nên tâm trạng không tốt lắm".
Quan Hạ Nhi đương nhiên sẽ nói đỡ cho Kim Phi: "Sau này ở lâu sẽ biết tướng công rất dễ gần".
"Hạ Nhi tỷ, tỷ và Kim tiên sinh gặp nhau như thế nào?"
Khánh Mộ Lam kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống, tò mò hỏi.
Tuy rằng tính tình có phần bốc đồng, nhưng được nuôi dưỡng trong khu kín cổng cao tường nhiều năm như vậy, chắc chăn sẽ vẫn biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Mặc dù Quan Hạ Nhi chỉ trả lời một câu, nhưng Khánh Mộ Lam đã phán đoán được thái độ của Quan Hạ Nhi đối với Kim Phi.
Nếu hỏi thẳng chắc chắn sẽ không hỏi được gì nên cô ấy đã thay đổi chiến lược và đổi sang cách nói chuyện khác.
Quan Hạ Nhi từ nhỏ đã có một trái tim đơn thuần và một môi trường sống đơn giản, cô đâu có nghĩ nhiều, cô tưởng rằng Khánh Mộ Lam chỉ đơn giản là muốn trò chuyện với cô, vì vậy cô cười đáp:
"Ta gặp tướng công ở đội đưa dâu". "Đội đưa dâu?”
Khánh Mộ Lam ngạc nhiên liếc nhìn Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi tỷ, tỷ đẹp như vậy, sao lại tham gia đội đưa dâu?"
"Cái này......
Phải nói rằng chiến lược của Khánh Mộ Lam rất thành công.
Quan Hạ Nhi hoàn toàn không nhận ra rằng Khánh Mộ Lam đang bẫy cô, nhanh chóng giải thích quá trình làm quen với Kim Phi và những việc gia đình phát sinh xảy ra sau đó.
Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng đã hiểu phần nào. của Kim Phi.
Tuy nhiên, trong lòng Quan Hạ Nhi, Kim Phi là người mạnh nhất, cô đương nhiên sẽ không nói xấu Kim Phi.
Khánh Mộ Lam cũng phát hiện ra điều này, vì vậy sau khi tiễn Quan Hạ Nhi đi, cô ấy đã cử thêm một vài nữ binh sĩ khá linh hoạt ra ngoài để tìm hiểu tình hình ở làng Tây Hà.
Tuy nhiên, kết quả mà đội binh nữ mang về đã khiến Khánh Mộ Lam bất ngờ.
Cả làng, không phân biệt giới tính, tuổi tác, trẻ em, đều đồng loạt tán thưởng Kim Phi, thậm chí còn khen ngợi y hơn cả Quan Hạ Nhi.
Trước khi đến, Khánh Mộ Lam nghĩ rằng Kim Phi là một cao nhân ẩn mình trong núi và tình cờ được Khánh Hoài phát hiện.
Sau khi đến làng Tây Hà, lại phát hiên ra cao nhân này hơi cáu kỉnh và không có phong thái gì cả.
Cô ấy mang theo lá thư của Khánh Hoài đến mà còn †hu tiền ăn của cô ấy.
Tuy nhiên, trong mắt dân làng, Kim Phi cũng là một người trọng nghĩa khinh tài, không chỉ đưa ra phúc lợi rất tốt ở xưởng dệt, công trường mà còn thu nhận nhiều trẻ em không có sức lao động, chỉ để cho họ một bát cơm để ăn.
"Không hổ được Khánh huynh hâm mộ như vậy, thực sự rất thú vị".
Khánh Mộ Lam xoa cằm, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời vừa hửng sáng, Khánh Mộ Lam mang theo các nữ binh của mình tập trung ở tiểu viện của Kim Phi.
Sau lưng ai cũng vác một bao lớn.
"Không phải nói cô giờ đần hăng đến sao?”
Kim Phi ngáp một cái, từ phòng trong đi ra: "Cô ở đây sớm như vậy làm gì, chẳng bình tĩnh gì cả".
Khánh Mộ Lam tối qua đã nghĩ kỹ, cô ấy hoàn toàn không đấu khẩu lại được với Kim Phi, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản là không nói gì, chỉ đứng trong sân thôi.
Kể từ khi gặp nhau ngày hôm qua, Kim Phi đã có ý định mài dũa tỉnh thần của đám Khánh Mộ Lam, không quan tâm đến họ, y lấy cành liễu từ tay Quan Hạ Nhi và bắt đầu làm sạch răng.
Tối hôm qua bận làm việc trong xưởng luyện sắt, đến nửa đêm mới về nhà ngủ, sáng sớm đã thức dậy, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra rằng cả Khánh Mộ Lam và các nữ binh đều không mặc áo giáp, tất cả đều mặc bộ đồ tập màu đen.
Sau khi rửa mặt, Kim Phi cuối cùng cũng định thần lại, quay đầu liếc nhìn Khánh Mộ Lam, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
"Đây là viện tử mà anh trai cô thuê. Hiện tại cô có thể sống ở đây".
Kim Phi đưa chìa khóa cho Khánh Mộ Lam.
"Nó quá nhỏ, chúng ta có tận mười mấy người cơ
mài. Khánh Mộ Lam bĩu môi chán ghét.
Là kiểu người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, Khánh Mộ Lam từ bé đã sống trong cảnh kín cổng cao tường, tất nhiên nhìn đám gạch mộc này sẽ không quen mắt rồi.
Mặc dù viện này đã được Chung Ngũ sửa sang lại, nó đã tốt hơn nhiều so với nơi ở của hầu hết dân làng Tây Hà.
"Đại tiểu thư, cô như này mà đòi ra chiến trường à? Cô có biết chiến trường là như thế nào không?"
Kim Phi liếc xéo cô ấy một cái: "Trên chiến trường, mấy chục người chen chúc trong một chiếc lều vải, ngủ dưới đất, lấy đâu ra giường".
Một khi cuộc chiến bắt đầu, khắp nơi sẽ đều có xác chết, mùi hôi thối nông nặc, nếu giao tranh liên tục, binh lính vừa kết thúc trận chiến đã tìm đại một nơi để ngủ rồi, có nhiều người trên mặt máu đầy ra nhưng chưa kịp lau đã ngủ mất.
Nếu không có sự chuẩn bị tinh thần, cô nên từ bỏ ý định ra chiến trường càng sớm càng tốt đi, dẫn thị nữ
của cô về vui đùa trong nhà chòi là được rồi".
"Ngài....."
Khánh Mộ Lam đỏ mặt vì tức giận với Kim Phi, nhưng cô ấy không thể phản bác.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc, sau đó đi dạo hoặc nghỉ ngơi đi, nhưng sau này đừng mặc áo giáp vào trong làng nữa, bắt mắt quá".
Kim Phi giải thích: "Cũng không cần phải nấu nướng gì đâu, tốn quá nhiều thời gian, có thể đến nhà cựu chiến binh hoặc nhà ăn của xưởng dệt để ăn. Cái này cũng giúp mọi người thích ứng với cơm tập thể trước, nhỡ sau có ra chiến trường còn ăn được”.
Bữa ăn của quân đội Đại Khang về cơ bản là các loại hầm, không có dầu, thậm chí ngay cả muối cũng không có.
Những thứ này thì cũng thôi đi, mấu chốt là trông vô cùng ghê, một chén sền sệt, nhìn rất buồn nôn.
Ăn cơm như vậy hơn một tháng, nó đã để lại bóng ma tâm lý cho Kim Phi, bây giờ nghĩ đến thôi đã cảm - thấy khó chịu rồi.
"Có thể". Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý. "Vậy thì đưa tiền ăn trước cho ta".
Kim Phi không quan tâm đến việc Khánh Mộ Lam có hiểu hay không, xoa xoa tay vào nhau.
Khánh Mộ Lam không ngờ rằng Kim Phi sẽ đòi tiền cô ấy, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.
"Nhìn chăm chằm cái gì, ăn cơm không đưa tiền à?" Kim Phi sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên!" "bây"
Khánh Mộ Lam từ trong hầu bao lấy ra hai thỏi bạc năm mươi lượng: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi", Kim Phi cũng lịch sự, vươn tay nhận lấy: "Tiện thể mỗi người chuẩn bị một cái bao 30 cân, sáng mai giờ Dần tập hợp ở nhà ta".
"Chuẩn bị bao để làm gì?"
Khánh Mộ Lam hỏi.
“Chạy việt dã 10 dặm với đồ nặng là một trong những bài huấn luyện mà các cựu binh phải thực hiện hàng ngày”.
Kim Phi nói: "Đây là bài kiểm tra đầu tiên đối với các. cô. Nếu không chịu được, các cô có thể quay về".
"Yên tâm đi, chúng ta có thể kiên trì đến cùng".
Không chỉ Khánh Mộ Lam mà ngay cả mấy cô gái sau lưng cũng mang bộ mặt kiên quyết.
"Vậy chúc may mắn".
Kim Phi mỉm cười vẫy tay với Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, đi thôi, về nhà thôi”.
“Tướng công về trước đi, Mộ Lam cô nương vừa đến, †a giúp các cô ấy thu dọn chút".
Quan Hạ Nhỉ cười lắc đầu. "Được rồi".
Kim Phi cũng không quan tâm, chắp tay rời khỏi tiểu viện.
Dù sao với hơn chục nữ binh, Khánh Mộ Lam đương nhiên cũng không thể tự mình thu dọn được.
Cô còn đang nghiền ngẫm chuyện vừa rồi bị khiển trách, ngay khi Kim Phi vừa rời đi, đã kéo Quan Hạ Nhi để hỏi thăm thông tin.
"Cô Hạ Nhi, có phải Kim tiên sinh luôn nói chuyện như thế này không?”
"Không, tướng công bình thường khá tốt. Chắc hôm nay đang chuẩn bị ngủ trưa thì bị ta gọi, nên tâm trạng không tốt lắm".
Quan Hạ Nhi đương nhiên sẽ nói đỡ cho Kim Phi: "Sau này ở lâu sẽ biết tướng công rất dễ gần".
"Hạ Nhi tỷ, tỷ và Kim tiên sinh gặp nhau như thế nào?"
Khánh Mộ Lam kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống, tò mò hỏi.
Tuy rằng tính tình có phần bốc đồng, nhưng được nuôi dưỡng trong khu kín cổng cao tường nhiều năm như vậy, chắc chăn sẽ vẫn biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Mặc dù Quan Hạ Nhi chỉ trả lời một câu, nhưng Khánh Mộ Lam đã phán đoán được thái độ của Quan Hạ Nhi đối với Kim Phi.
Nếu hỏi thẳng chắc chắn sẽ không hỏi được gì nên cô ấy đã thay đổi chiến lược và đổi sang cách nói chuyện khác.
Quan Hạ Nhi từ nhỏ đã có một trái tim đơn thuần và một môi trường sống đơn giản, cô đâu có nghĩ nhiều, cô tưởng rằng Khánh Mộ Lam chỉ đơn giản là muốn trò chuyện với cô, vì vậy cô cười đáp:
"Ta gặp tướng công ở đội đưa dâu". "Đội đưa dâu?”
Khánh Mộ Lam ngạc nhiên liếc nhìn Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi tỷ, tỷ đẹp như vậy, sao lại tham gia đội đưa dâu?"
"Cái này......
Phải nói rằng chiến lược của Khánh Mộ Lam rất thành công.
Quan Hạ Nhi hoàn toàn không nhận ra rằng Khánh Mộ Lam đang bẫy cô, nhanh chóng giải thích quá trình làm quen với Kim Phi và những việc gia đình phát sinh xảy ra sau đó.
Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng đã hiểu phần nào. của Kim Phi.
Tuy nhiên, trong lòng Quan Hạ Nhi, Kim Phi là người mạnh nhất, cô đương nhiên sẽ không nói xấu Kim Phi.
Khánh Mộ Lam cũng phát hiện ra điều này, vì vậy sau khi tiễn Quan Hạ Nhi đi, cô ấy đã cử thêm một vài nữ binh sĩ khá linh hoạt ra ngoài để tìm hiểu tình hình ở làng Tây Hà.
Tuy nhiên, kết quả mà đội binh nữ mang về đã khiến Khánh Mộ Lam bất ngờ.
Cả làng, không phân biệt giới tính, tuổi tác, trẻ em, đều đồng loạt tán thưởng Kim Phi, thậm chí còn khen ngợi y hơn cả Quan Hạ Nhi.
Trước khi đến, Khánh Mộ Lam nghĩ rằng Kim Phi là một cao nhân ẩn mình trong núi và tình cờ được Khánh Hoài phát hiện.
Sau khi đến làng Tây Hà, lại phát hiên ra cao nhân này hơi cáu kỉnh và không có phong thái gì cả.
Cô ấy mang theo lá thư của Khánh Hoài đến mà còn †hu tiền ăn của cô ấy.
Tuy nhiên, trong mắt dân làng, Kim Phi cũng là một người trọng nghĩa khinh tài, không chỉ đưa ra phúc lợi rất tốt ở xưởng dệt, công trường mà còn thu nhận nhiều trẻ em không có sức lao động, chỉ để cho họ một bát cơm để ăn.
"Không hổ được Khánh huynh hâm mộ như vậy, thực sự rất thú vị".
Khánh Mộ Lam xoa cằm, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời vừa hửng sáng, Khánh Mộ Lam mang theo các nữ binh của mình tập trung ở tiểu viện của Kim Phi.
Sau lưng ai cũng vác một bao lớn.
"Không phải nói cô giờ đần hăng đến sao?”
Kim Phi ngáp một cái, từ phòng trong đi ra: "Cô ở đây sớm như vậy làm gì, chẳng bình tĩnh gì cả".
Khánh Mộ Lam tối qua đã nghĩ kỹ, cô ấy hoàn toàn không đấu khẩu lại được với Kim Phi, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản là không nói gì, chỉ đứng trong sân thôi.
Kể từ khi gặp nhau ngày hôm qua, Kim Phi đã có ý định mài dũa tỉnh thần của đám Khánh Mộ Lam, không quan tâm đến họ, y lấy cành liễu từ tay Quan Hạ Nhi và bắt đầu làm sạch răng.
Tối hôm qua bận làm việc trong xưởng luyện sắt, đến nửa đêm mới về nhà ngủ, sáng sớm đã thức dậy, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra rằng cả Khánh Mộ Lam và các nữ binh đều không mặc áo giáp, tất cả đều mặc bộ đồ tập màu đen.
Sau khi rửa mặt, Kim Phi cuối cùng cũng định thần lại, quay đầu liếc nhìn Khánh Mộ Lam, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.