“Việc có thể làm được rất nhiều”.
Kim Phi nói: “Hay là tới giúp ta đi?”
“Chỗ của đệ là phường tơ, một người đàn ông như ta, làm sao giúp được đệ chứ?”
“Ai nói huynh tới phường tơ?”
Kim Phi nói: “Ta cần người mang chỉ gai đã quay tơ xong đến chỗ huyền phủ, còn phải mang da gai và mua lương thực các thứ nữa đấy sao?”
“Lương ca nếu như không chê thì qua giúp đỡ huynh đệ.
Mỗi tháng ta trả huynh năm trăm văn tiền công, sau này kiếm được tiền thì sẽ trả nhiều hơn”.
“Không được, năm trăm văn nhiều quá”.
Trương Lương nghe xong liền lắc đầu quầy quậy: “Nghe nói lương tháng của bổ khoái trong huyền phủ cũng chỉ có ba trăm văn, sao ta có thể đáng tiền hơn bổ khoái được chứ?”
Hắn săn bắn kiếm tiền, mấy ngày nay ngoại trừ việc chia một nửa số con mồi cho Kim Phi, bán đi cũng được hơn tám trăm đồng.
Nhưng sau này hắn nhất định sẽ không săn được nhiều như trước nữa, mỗi tháng kiếm được một trăm văn đã là may mắn lắm rồi.
Lại còn có nguy cơ bị thú dữ ăn thịt nữa.
Hạt kê hai văn một cân, một trăm văn cộng thêm số rau dại tích trữ trong nhà cũng đủ cho một gia đình sống rồi.
Dù ở thời đại nào, tiền đều không dễ kiếm, không thấy những người phụ nữ kia, một tháng kiếm được ba mươi văn đã vui mừng nhảy cẫng lên rồi à?
Với mức lương năm trăm văn một tháng khiến Trương Lương cảm thấy choáng ngợp.
“Lương ca, việc vận chuyển đồ qua lại còn vất vả hơn nhiều so với bổ khoái nhiều, hơn nữa công việc này phải là người của mình làm mới được, tìm người ngoài, tâm cơ lấy mất đồ của ta, vậy thì lúc đó khóc không ra nước mắt ấy chứ”.
Kim Phi nói: “Lương ca, người ta tin tưởng nhất là huynh, vì vậy huynh chính là người thích hợp nhất”.
“Tiểu Phi, đệ nhờ ta tới giúp không vấn đề gì, nhưng lương tháng năm trăm văn thực sự quá nhiều rồi, mấy cái guồng tơ của đệ, một tháng kiếm được bao nhiêu chứ, lại còn phải nuôi bao nhiêu người phụ nữ như vậy”.
“Lương ca, huynh xem thường ta rồi”.
Kim Phi nói: “Như này đi, chỉ gai sắp đủ một xe rồi.
Ngày mai huynh cùng ta tới huyền phủ một chuyến, đến lúc đó huynh sẽ biết là kiếm được bao nhiêu”.
“Được”.
Trương Lương gật đầu.
Đêm hôm đó, Đường Đông Đông bảo những người phụ nữ này xếp sợi xe lên một chiếc xe đẩy đi mượn về.
Trời còn chưa sáng, Trương Lương, con trai trưởng làng Lưu Thiết và thợ săn Trần lão lục đã tới.
Trần lão lục cầm một chiếc nỏ dài trong tay, ở eo còn có một cái túi đựng cung tên.
Kim Phi và Trương Lương cũng mang theo nỏ.
Ngay cả Đường Đông Đông cũng bí mật mang theo một cây kéo.
Nghe nói phía Tây và phía Bắc đang bạo loạn, nhiều người tị nạn đã bỏ trốn, đường đi không an toàn, nhỡ bị người ta chặn đường cướp thì sẽ bất lợi lắm.
Vài người đẩy xe chuẩn bị xuất phát, trưởng làng liền chạy tới.
“Tiểu Phi, giấy hủy hộ khẩu của Tạ Quang ta đã đưa cho Thiết Tử rồi, thị trấn đã đóng dấu rồi, nhưng Thiết Tử không biết chữ, khi nào tới huyền phủ, phiền ngươi đưa Thiết Tử tới nha môn một chuyến”.
Tạ Quang đã chết, người của thị trấn cũng đã khám nghiệm tử thi, nhưng vẫn phải tới huyền nha hủy hộ khẩu, nếu không năm sau quan phủ vẫn sẽ tới thu thuế.
Nếu không tìm thấy Tạ Quang thì tất cả người dân trong làng sẽ phải chia nhau nộp tiền thuế.
Còn về xác Tạ Quang, dù sao cũng không ai biết, trưởng làng cũng không muốn chuốc thêm rắc rồi liền đào một cái hố rồi đem đi chôn luôn trong đêm.
“Ừ”.
Kim Phi gật đầu.
Chỉ gai rất nhẹ, kéo đi không tốn nhiều sức, khoảng mười giờ sáng đã tới huyền phủ Kim Xuyên rồi.
Đấy còn là vì Đường Đông Đông đi rất chậm.
Nhưng chỉ có cô ấy hiểu rõ về ngành dệt may nhất, biết cách bán chỉ gai với giá cao, và cũng biết loại da gai nào là tốt nhất, không đưa đi cùng không được.
Để Trương Lương và Trần lão lục cùng Đông Đông đi giao chỉ gai, Kim Phi dắt Lưu Thiết đến nha môn.
“Tạ Quang, mười bảy tuổi?”
Tiểu lại liếc mắt nhìn Kim Phi và Lưu Thiết một cái: “Trẻ như vậy đã chết rồi? Không phải là muốn trốn thuế đấy chứ?”
Loại chuyện này không phải là mới.
Một số người không có khả năng trả thuế, vì vậy họ sẽ bỏ trốn khỏi quê hương của họ.
Những người như vậy được gọi là người tị nạn.
Hầu hết những người tị nạn cuối cùng đều biến thành kẻ cướp, một số trốn vào núi, và tất nhiên, một số bị bắt.
Đại Khang cũng có một thẻ gỗ giống như thẻ căn cước, gọi là nha bài, bên trên có khắc tên họ, quê quán và ngày tháng năm sinh.
Mỗi năm khi nộp thuế, ngày tháng đều sẽ được khắc trên nha bài.
Khi ra bên ngoài nếu như không có nha bài hoặc là bên trên nha bài không có khắc ngày đóng thuế, thì sẽ bị coi như dân tị nạn.
Đại Khang rất tàn nhẫn đối với dân tị nạn, một khi bị bắt, đàn ông sẽ bị đưa vào trại tiên phong, phụ nữ sẽ bị đưa tới thanh lầu.
Nhưng mỗi năm vẫn có không ít người trốn thuế, trở thành dân tị nạn.
Giống như Tạ Quang, tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã báo tử, quả thực rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
“Quan gia xin đừng nói lung tung, Tạ Quang thực sự đã chết rồi, hắn cầm dao cướp của dân làng, bị đánh chết, tiểu nhân còn tự mình chôn cất thi thể của hắn”.
Lưu Thiết nhanh chóng giải thích: “Ngài xem, ở đây có minh chứng của thị trấn”.
Nói xong, hắn duỗi ngón tay chỉ vào con dấu bên trên.
Khi thu tay lại, trên mảnh giấy có một miếng ngân lượng nhỏ.
“Quả nhiên là có bằng chứng, vậy thì là đúng rồi”.
Tiểu lại âm thầm cất miếng ngân lượng đi, cầm một con dấu đóng vào tài liệu, sau đó xé làm đôi, đưa nửa dưới cho Lưu Thiết mang về.
Năm sau khi thu thuế, trưởng làng sẽ đưa cái này cho quan thuế.
Trưởng làng nhờ y cùng tới huyền nha với Lưu Thiết, Kim Phi luôn cho rằng trưởng làng sợ rằng Lưu Thiết không biết chữ sẽ làm hỏng chuyện.
Nhưng từ khi bước ra khỏi phòng tiểu lại, Kim Phi biết rằng mình đã sai.
Lưu Thiết cho dù là nói chuyện hay làm việc đều rất trôi chảy, không chút sơ hở, còn nhạy bén hơn y rất nhiều.
Vậy thì trưởng làng bảo y đi cùng, mục đích duy nhất là không muốn bỏ tiền ra mua chuộc tên tiểu lại này.
Nghĩ đến đây, Kim Phi mỉm cười lấy ra một miếng ngân lượng, nhét vào tay Lưu Thiết.
“Phong Tử, huynh đang làm gì vậy?”
Lưu Thiết hỏi.
“Tạ Quang là do ta đánh chết, trưởng làng giúp ta xử lý rắc rối lớn như vậy ta đã rất cảm động rồi, không thể để hai người bỏ thêm tiền ra được”.
Kim Phi cười nói: “Mấy ngày nay bận quá, không nghĩ tới chuyện này, đúng là không nên mà”.
Dù sao cũng đánh chết người, nếu như không phải trưởng làng kịp thời xử lý, để bên trên xuống điều tra thì sẽ rất phiền phức.
Mà Kim Phi là một người sợ phiền phức.
Vì vậy, từ tận đáy lòng, Kim Phi cảm thấy rất biết ơn trưởng làng và Lưu Thiết.
“Như này nhiều quá”.
Lưu Thiết nhìn miếng ngân lượng nói.
Số ngân lượng mà hắn hối lộ tiểu lại nhiều nhất chỉ đáng giá hai trăm văn, cha hắn chỉ dùng một trăm văn để hối lộ thị trấn, nhưng Kim Phi lại đưa cho hắn miếng ngân lượng trị giá bảy tám trăm văn.
“Trưởng làng vì chuyện của ta nhất định đã tốn không ít công sức, coi như là ta mua chút rượu cảm ơn ông ấy”.
Kim Phi thấy Lưu Thiết còn định chối liền cười nói: “Được rồi, còn nói không cần nữa ta sẽ lật mặt đấy”.
Lưu Thiết thấy Kim Phi nói vậy liền thu ngân lượng lại.
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi nha môn, một nha dịch vạm vỡ đi về phía họ.
Ở trong nha môn gặp nha dịch là chuyện quá đỗi bình thường, hai người không để ý, đứng gọn sang một bên để nha dịch đi qua trước.
Nha dịch liếc nhìn họ một cái rồi vội vã đi qua.
Nhưng sau khi bước được vài bước đột nhiên xoay người lại, nhìn Kim Phi một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:
“Các ngươi có phải anh hùng cách đây không lâu đã đánh chết hổ không?”.
Kim Phi nói: “Hay là tới giúp ta đi?”
“Chỗ của đệ là phường tơ, một người đàn ông như ta, làm sao giúp được đệ chứ?”
“Ai nói huynh tới phường tơ?”
Kim Phi nói: “Ta cần người mang chỉ gai đã quay tơ xong đến chỗ huyền phủ, còn phải mang da gai và mua lương thực các thứ nữa đấy sao?”
“Lương ca nếu như không chê thì qua giúp đỡ huynh đệ.
Mỗi tháng ta trả huynh năm trăm văn tiền công, sau này kiếm được tiền thì sẽ trả nhiều hơn”.
“Không được, năm trăm văn nhiều quá”.
Trương Lương nghe xong liền lắc đầu quầy quậy: “Nghe nói lương tháng của bổ khoái trong huyền phủ cũng chỉ có ba trăm văn, sao ta có thể đáng tiền hơn bổ khoái được chứ?”
Hắn săn bắn kiếm tiền, mấy ngày nay ngoại trừ việc chia một nửa số con mồi cho Kim Phi, bán đi cũng được hơn tám trăm đồng.
Nhưng sau này hắn nhất định sẽ không săn được nhiều như trước nữa, mỗi tháng kiếm được một trăm văn đã là may mắn lắm rồi.
Lại còn có nguy cơ bị thú dữ ăn thịt nữa.
Hạt kê hai văn một cân, một trăm văn cộng thêm số rau dại tích trữ trong nhà cũng đủ cho một gia đình sống rồi.
Dù ở thời đại nào, tiền đều không dễ kiếm, không thấy những người phụ nữ kia, một tháng kiếm được ba mươi văn đã vui mừng nhảy cẫng lên rồi à?
Với mức lương năm trăm văn một tháng khiến Trương Lương cảm thấy choáng ngợp.
“Lương ca, việc vận chuyển đồ qua lại còn vất vả hơn nhiều so với bổ khoái nhiều, hơn nữa công việc này phải là người của mình làm mới được, tìm người ngoài, tâm cơ lấy mất đồ của ta, vậy thì lúc đó khóc không ra nước mắt ấy chứ”.
Kim Phi nói: “Lương ca, người ta tin tưởng nhất là huynh, vì vậy huynh chính là người thích hợp nhất”.
“Tiểu Phi, đệ nhờ ta tới giúp không vấn đề gì, nhưng lương tháng năm trăm văn thực sự quá nhiều rồi, mấy cái guồng tơ của đệ, một tháng kiếm được bao nhiêu chứ, lại còn phải nuôi bao nhiêu người phụ nữ như vậy”.
“Lương ca, huynh xem thường ta rồi”.
Kim Phi nói: “Như này đi, chỉ gai sắp đủ một xe rồi.
Ngày mai huynh cùng ta tới huyền phủ một chuyến, đến lúc đó huynh sẽ biết là kiếm được bao nhiêu”.
“Được”.
Trương Lương gật đầu.
Đêm hôm đó, Đường Đông Đông bảo những người phụ nữ này xếp sợi xe lên một chiếc xe đẩy đi mượn về.
Trời còn chưa sáng, Trương Lương, con trai trưởng làng Lưu Thiết và thợ săn Trần lão lục đã tới.
Trần lão lục cầm một chiếc nỏ dài trong tay, ở eo còn có một cái túi đựng cung tên.
Kim Phi và Trương Lương cũng mang theo nỏ.
Ngay cả Đường Đông Đông cũng bí mật mang theo một cây kéo.
Nghe nói phía Tây và phía Bắc đang bạo loạn, nhiều người tị nạn đã bỏ trốn, đường đi không an toàn, nhỡ bị người ta chặn đường cướp thì sẽ bất lợi lắm.
Vài người đẩy xe chuẩn bị xuất phát, trưởng làng liền chạy tới.
“Tiểu Phi, giấy hủy hộ khẩu của Tạ Quang ta đã đưa cho Thiết Tử rồi, thị trấn đã đóng dấu rồi, nhưng Thiết Tử không biết chữ, khi nào tới huyền phủ, phiền ngươi đưa Thiết Tử tới nha môn một chuyến”.
Tạ Quang đã chết, người của thị trấn cũng đã khám nghiệm tử thi, nhưng vẫn phải tới huyền nha hủy hộ khẩu, nếu không năm sau quan phủ vẫn sẽ tới thu thuế.
Nếu không tìm thấy Tạ Quang thì tất cả người dân trong làng sẽ phải chia nhau nộp tiền thuế.
Còn về xác Tạ Quang, dù sao cũng không ai biết, trưởng làng cũng không muốn chuốc thêm rắc rồi liền đào một cái hố rồi đem đi chôn luôn trong đêm.
“Ừ”.
Kim Phi gật đầu.
Chỉ gai rất nhẹ, kéo đi không tốn nhiều sức, khoảng mười giờ sáng đã tới huyền phủ Kim Xuyên rồi.
Đấy còn là vì Đường Đông Đông đi rất chậm.
Nhưng chỉ có cô ấy hiểu rõ về ngành dệt may nhất, biết cách bán chỉ gai với giá cao, và cũng biết loại da gai nào là tốt nhất, không đưa đi cùng không được.
Để Trương Lương và Trần lão lục cùng Đông Đông đi giao chỉ gai, Kim Phi dắt Lưu Thiết đến nha môn.
“Tạ Quang, mười bảy tuổi?”
Tiểu lại liếc mắt nhìn Kim Phi và Lưu Thiết một cái: “Trẻ như vậy đã chết rồi? Không phải là muốn trốn thuế đấy chứ?”
Loại chuyện này không phải là mới.
Một số người không có khả năng trả thuế, vì vậy họ sẽ bỏ trốn khỏi quê hương của họ.
Những người như vậy được gọi là người tị nạn.
Hầu hết những người tị nạn cuối cùng đều biến thành kẻ cướp, một số trốn vào núi, và tất nhiên, một số bị bắt.
Đại Khang cũng có một thẻ gỗ giống như thẻ căn cước, gọi là nha bài, bên trên có khắc tên họ, quê quán và ngày tháng năm sinh.
Mỗi năm khi nộp thuế, ngày tháng đều sẽ được khắc trên nha bài.
Khi ra bên ngoài nếu như không có nha bài hoặc là bên trên nha bài không có khắc ngày đóng thuế, thì sẽ bị coi như dân tị nạn.
Đại Khang rất tàn nhẫn đối với dân tị nạn, một khi bị bắt, đàn ông sẽ bị đưa vào trại tiên phong, phụ nữ sẽ bị đưa tới thanh lầu.
Nhưng mỗi năm vẫn có không ít người trốn thuế, trở thành dân tị nạn.
Giống như Tạ Quang, tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã báo tử, quả thực rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
“Quan gia xin đừng nói lung tung, Tạ Quang thực sự đã chết rồi, hắn cầm dao cướp của dân làng, bị đánh chết, tiểu nhân còn tự mình chôn cất thi thể của hắn”.
Lưu Thiết nhanh chóng giải thích: “Ngài xem, ở đây có minh chứng của thị trấn”.
Nói xong, hắn duỗi ngón tay chỉ vào con dấu bên trên.
Khi thu tay lại, trên mảnh giấy có một miếng ngân lượng nhỏ.
“Quả nhiên là có bằng chứng, vậy thì là đúng rồi”.
Tiểu lại âm thầm cất miếng ngân lượng đi, cầm một con dấu đóng vào tài liệu, sau đó xé làm đôi, đưa nửa dưới cho Lưu Thiết mang về.
Năm sau khi thu thuế, trưởng làng sẽ đưa cái này cho quan thuế.
Trưởng làng nhờ y cùng tới huyền nha với Lưu Thiết, Kim Phi luôn cho rằng trưởng làng sợ rằng Lưu Thiết không biết chữ sẽ làm hỏng chuyện.
Nhưng từ khi bước ra khỏi phòng tiểu lại, Kim Phi biết rằng mình đã sai.
Lưu Thiết cho dù là nói chuyện hay làm việc đều rất trôi chảy, không chút sơ hở, còn nhạy bén hơn y rất nhiều.
Vậy thì trưởng làng bảo y đi cùng, mục đích duy nhất là không muốn bỏ tiền ra mua chuộc tên tiểu lại này.
Nghĩ đến đây, Kim Phi mỉm cười lấy ra một miếng ngân lượng, nhét vào tay Lưu Thiết.
“Phong Tử, huynh đang làm gì vậy?”
Lưu Thiết hỏi.
“Tạ Quang là do ta đánh chết, trưởng làng giúp ta xử lý rắc rối lớn như vậy ta đã rất cảm động rồi, không thể để hai người bỏ thêm tiền ra được”.
Kim Phi cười nói: “Mấy ngày nay bận quá, không nghĩ tới chuyện này, đúng là không nên mà”.
Dù sao cũng đánh chết người, nếu như không phải trưởng làng kịp thời xử lý, để bên trên xuống điều tra thì sẽ rất phiền phức.
Mà Kim Phi là một người sợ phiền phức.
Vì vậy, từ tận đáy lòng, Kim Phi cảm thấy rất biết ơn trưởng làng và Lưu Thiết.
“Như này nhiều quá”.
Lưu Thiết nhìn miếng ngân lượng nói.
Số ngân lượng mà hắn hối lộ tiểu lại nhiều nhất chỉ đáng giá hai trăm văn, cha hắn chỉ dùng một trăm văn để hối lộ thị trấn, nhưng Kim Phi lại đưa cho hắn miếng ngân lượng trị giá bảy tám trăm văn.
“Trưởng làng vì chuyện của ta nhất định đã tốn không ít công sức, coi như là ta mua chút rượu cảm ơn ông ấy”.
Kim Phi thấy Lưu Thiết còn định chối liền cười nói: “Được rồi, còn nói không cần nữa ta sẽ lật mặt đấy”.
Lưu Thiết thấy Kim Phi nói vậy liền thu ngân lượng lại.
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi nha môn, một nha dịch vạm vỡ đi về phía họ.
Ở trong nha môn gặp nha dịch là chuyện quá đỗi bình thường, hai người không để ý, đứng gọn sang một bên để nha dịch đi qua trước.
Nha dịch liếc nhìn họ một cái rồi vội vã đi qua.
Nhưng sau khi bước được vài bước đột nhiên xoay người lại, nhìn Kim Phi một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:
“Các ngươi có phải anh hùng cách đây không lâu đã đánh chết hổ không?”.