Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưởng quầy của cửa hàng lương thực đang ôm tiểu thiếp ngủ say, bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

“Ai vậy?" Chưởng quầy quát.

"Chưởng quầy, có người tới báo tin, nói kho lương thực phía sau xảy ra chuyện!" Nhân viên nói.

"Kho lương thực xảy ra chuyện gì?" Chưởng quầy ngay lập tức tỉnh ngủ: "Bị trộm hay là ngập nước?"

Cái đói rất đáng sợ, con người trong hoàn cảnh quá đói, sẽ bí quá hoá liều.

Mặc dù không có tên thổ phỉ nào dám tập kích kho lương thực, nhưng bình thường có những người dân đói đến mức điên cuồng, trong hoàn cảnh đến bước đường cùng sẽ đi trộm lương thực ở kho lương thực.

Trừ lần đó ra, mấy năm trước kho lương thực cũng bởi vì sự lơ là của binh lính tư nhân, xảy ra một cuộc hỏa hoạn.

Lần hoả hoạn đó đốt rụi một phần ba lương thực, nhà buôn lương thực tức giận đến mức đuổi hết tất cả binh lính tư nhân trực đêm đó.

Lúc đó, chưởng quầy cửa hàng lương thực ở trên trấn cũng bị giận lây, thiếu chút nữa bị nhà buôn lương thực đánh cho đến chết.

Cũng sau chuyện đó, ông ta bị điều qua làm chưởng quầy ở đây.

Cho nên biết được kho lương thực xảy ra chuyện, chưởng quầy lập tức tỉnh người, vén chăn lên.

Tiểu thiếp cũng nhanh chóng đứng dậy, lấy quần áo cuối giường, mặc áo đội mũ giúp chưởng quầy.

“Kho lương thực rốt cuộc xảy ra việc gì?”

Chưởng quầy vừa mang giày vừa hỏi.

"Ta cũng không biết, người báo tin nói gặp ngài mới chịu nói!" Vẻ mặt nhân viên khổ sở nói.

“Không hỏi rõ đã đi tới gọi ta sao?”

Chưởng quầy tức giận đá nhân viên mấy cái, mắng: "Người ở đâu?"

Trong lòng nhân viên thâm mắng, trên mặt lại không dám biểu hiện ra, vội vàng đi lên phía trước dẫn đường.

Đến tiền đường, hắn chỉ vào người trẻ tuổi báo tin nói: "Chưởng quầy, chính là cậu ta!"

Chưởng quầy lúc này đã ổn định tâm trạng, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi, cao ngạo hỏi: "Là ngươi nói kho lương thực xảy ra chuyện à? Xảy ra chuyện gì?"

"Chưởng quầy, ngài xem.. " Người trẻ tuổi nhìn về hướng kho lương thực với khuôn mặt đòi tiền.

"Yên tâm, nếu như tin tức của ngươi nói có ích, tiền thưởng của ngươi sẽ không ít!"

Chưởng quầy lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt lại trở nên hung ác nham hiểm: "Nhưng nếu ngươi dám đùa giỡn với ông đây, ông đây lột da của ngươi ral"

"Tiểu nhân không dám lừa đại gia đâu ạ!" Người trẻ tuổi nhanh chóng cúi đầu.

"Hừ, cho ngươi cũng không dám!" Chưởng quầy xua tay một cách không kiên nhẫn: "Nói đi, kho lương thực bị làm sao?"

“Kho lương thực gặp phải thổ phỉ!”

Người trẻ tuổi không giấu giếm nữa, bắt đầu nói cảnh tượng mà mình thấy.

Nhưng còn chưa nói hết, đã bị chưởng quầy chen ngang cộc cằn!

"Nói bậy!" Giọng lạnh lùng của chưởng quầy nói: "Nói dối cũng không biết cách, thổ phỉ nơi nào chán sống, dám cướp kho lương thực Phong Niên chứ?

Nói xong ông ta lại đá nhân viên hai cái: 'Lần sau hỏi rõ rồi hãy đi gọi ta!"

"Được lắm, tên ranh nhà ngươi, mới sáng sớm đã đến đùa giỡn với chưởng quầy, xem ta chặt đứt chân chó của ngươi đây!"

Nhân viên cũng tức giận, xoay người nhặt cây gỗ phòng thân ban đêm, định đánh người trẻ tuổi.

“Đại gia, đi xem thì biết, thi thể của các tráng sĩ trông coi lương thực vẫn đang năm ở cửa kho lương thực đấy!”

Người trẻ tuổi trẻ vội vàng kêu lên: “Ta không lừa các người, cũng không dám lừa các người đâu, đại gia nếu ngài không tin, cử người đi xem với ta thì sẽ biết ngay!”

Chưởng quầy vốn đã đi tới cửa, nghe vậy không khỏi quay người lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK