Sau nỗ lúc cả đêm hôm qua, quân Bắc phạt đã sản xuất được một lượng lớn băng, máy bắn đá không còn phải tiết kiệm nữa.
Những khối băng có kích cỡ khác nhau đập vào đám người ở phía bắc!
Những tên làm bia đỡ đạn bị đập chết và trở thành một phần của núi xác chết
Nhưng kẻ địch quá nhiều, sau khi giết chết một tên, lại có hai tên khác lao tới, chẳng mấy chốc bia đỡ đạn bắt đầu tấn công thành.
Tuy nhiên, thứ chào đón chúng là những khẩu súng kíp còn đáng sợ hơn cả máy bắn đái
Trong chốc lát, trên tường thành vang lên tiếng súng dày đặc.
Mỗi một tiếng súng vang lên, ít nhất hạ được hai mạng bia đỡ đạn!
Tiếng súng từ lúc bắt đầu đã không hề ngừng lại.
Đống xác dưới tường thành vốn cao ngang tường thành, mặc dù sau đó quân Bắc Phạt đã dọn sạch một phần nhưng đến khoảng chín giờ sáng, đống xác lại một lần nữa cao hơn tường thành.
Điều này rất bất lợi cho việc bắn súng, Kim Phi không thể không sắp xếp quân Uy Thắng dọn sạch thi thể, đưa đi làm đạn bắn cho máy bắn đá.
Lần này vua Đông Man đã quyết tâm chiếm lấy thành Du Quan, cho nên cho dù bia đỡ đạn bị thương vong nặng nề, cũng hoàn toàn không có ý định thu binh, ngược lại còn tiếp tục lùa càng nhiều bia đỡ đạn chạy lại chịu chết, hiển nhiên là muốn dùng mạng người để hao mòn đạn dược của đội súng.
Trên thực tế, vua Đông Man làm như vậy cũng không phải không có lý.
Đến giữa buổi chiều, đội súng kíp đã tiêu hao khoảng 70% cát sắt, xác địch chất cao khiến đội súng kíp không thể không ngẩng đầu ngắm bắn.
Một số bia đỡ đạn nhảy từ trong núi xác chết xuống, quăng mình như cục đá vào các nữ công nhân và quân Uy Thắng.
Quân Uy Thắng chịu trách nhiệm dọn dẹp thi thể có mấy chục người bị thương, hai người xui xẻo bị kẻ địch cắn đứt động mạch chủ ở cổ và chết trước khi các quân y kịp đến.
Trận chiến trên tường thành diễn ra khốc liệt, trận chiến trên biển cũng không hề dừng lại.
Ngay lúc Kim Phi đang cân nhắc có nên để đội súng kíp tiết kiệm đạn dược thì trên biển đã xảy ra chuyện.
Chỉ thấy trên mặt biển phía đông bắc, có một hạm đội hướng thẳng về phía thành Du Quan.
“Tiên sinh, là thủy quân Đông HảiỊ”
Lưu Thiết giơ kính viễn vọng, hưng phấn hét lên: “Trịnh Trì Viễn tới rồi!”
Kim Phi cầm kính viễn vọng lên, nhìn thấy lá cờ thủy quân treo trên cột buồmI!
Hạm đội thủy quân dàn hàng ngang trên biển rồi nhanh chóng áp sát.
Lúc trước Kim Phi đã bán một loạt máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng cho thủy quân, Trịnh Trì Viễn đều trang bị trên hạm đội này.
Qua kính viễn vọng, Kim Phi nhìn thấy máy bắn đá trên tàu chiến đều đang trong trạng thái lên dây, vội vàng bảo người giương cờ ra lệnh cho ca-nô rút lui.
Sau khi ca-nô rút lui, các tàu thủy quân lập tức tấn công.
Tuy rằng thứ mà thủy quân ném là đá nhưng máy băn đá trên tàu có tầm bắn xa hơn, mạnh hơn và có thể ném được nhiều đá hơn
Hầu như không có chiếc bè nào bị đá va vào còn nguyên vẹn!
Điều quan trọng nhất là áp lực do hạm đội thủy quân mang lại quá mạnh mất
Hạm đội thủy quân này có hàng chục chiếc tàu, trong đó có một số chiếc còn lớn hơn cả Trấn Viễn số 2.
Nhìn từ trên bè gỗ trông như một ngọn đồi!
Sau một ngày chiến đấu, bè gỗ đã bị ca-nô dùng lối đánh du kích diệt hơn phân nửa, sĩ khí vốn đã xuống thấp, nếu không phải sợ vua và Hách Liên Hùng trả thù người nhà của bọn họ thì binh lính Đông Man trên bè gỗ đã bỏ chạy từ sớm.
Ca-nô đã vốn đã đủ khủng bố, nhưng bây giờ lại thêm nhiều chiến hạm khổng lồ như vậy, binh lính Đông Man trên bè gỗ hoàn toàn tuyệt vọng!
Những khối băng có kích cỡ khác nhau đập vào đám người ở phía bắc!
Những tên làm bia đỡ đạn bị đập chết và trở thành một phần của núi xác chết
Nhưng kẻ địch quá nhiều, sau khi giết chết một tên, lại có hai tên khác lao tới, chẳng mấy chốc bia đỡ đạn bắt đầu tấn công thành.
Tuy nhiên, thứ chào đón chúng là những khẩu súng kíp còn đáng sợ hơn cả máy bắn đái
Trong chốc lát, trên tường thành vang lên tiếng súng dày đặc.
Mỗi một tiếng súng vang lên, ít nhất hạ được hai mạng bia đỡ đạn!
Tiếng súng từ lúc bắt đầu đã không hề ngừng lại.
Đống xác dưới tường thành vốn cao ngang tường thành, mặc dù sau đó quân Bắc Phạt đã dọn sạch một phần nhưng đến khoảng chín giờ sáng, đống xác lại một lần nữa cao hơn tường thành.
Điều này rất bất lợi cho việc bắn súng, Kim Phi không thể không sắp xếp quân Uy Thắng dọn sạch thi thể, đưa đi làm đạn bắn cho máy bắn đá.
Lần này vua Đông Man đã quyết tâm chiếm lấy thành Du Quan, cho nên cho dù bia đỡ đạn bị thương vong nặng nề, cũng hoàn toàn không có ý định thu binh, ngược lại còn tiếp tục lùa càng nhiều bia đỡ đạn chạy lại chịu chết, hiển nhiên là muốn dùng mạng người để hao mòn đạn dược của đội súng.
Trên thực tế, vua Đông Man làm như vậy cũng không phải không có lý.
Đến giữa buổi chiều, đội súng kíp đã tiêu hao khoảng 70% cát sắt, xác địch chất cao khiến đội súng kíp không thể không ngẩng đầu ngắm bắn.
Một số bia đỡ đạn nhảy từ trong núi xác chết xuống, quăng mình như cục đá vào các nữ công nhân và quân Uy Thắng.
Quân Uy Thắng chịu trách nhiệm dọn dẹp thi thể có mấy chục người bị thương, hai người xui xẻo bị kẻ địch cắn đứt động mạch chủ ở cổ và chết trước khi các quân y kịp đến.
Trận chiến trên tường thành diễn ra khốc liệt, trận chiến trên biển cũng không hề dừng lại.
Ngay lúc Kim Phi đang cân nhắc có nên để đội súng kíp tiết kiệm đạn dược thì trên biển đã xảy ra chuyện.
Chỉ thấy trên mặt biển phía đông bắc, có một hạm đội hướng thẳng về phía thành Du Quan.
“Tiên sinh, là thủy quân Đông HảiỊ”
Lưu Thiết giơ kính viễn vọng, hưng phấn hét lên: “Trịnh Trì Viễn tới rồi!”
Kim Phi cầm kính viễn vọng lên, nhìn thấy lá cờ thủy quân treo trên cột buồmI!
Hạm đội thủy quân dàn hàng ngang trên biển rồi nhanh chóng áp sát.
Lúc trước Kim Phi đã bán một loạt máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng cho thủy quân, Trịnh Trì Viễn đều trang bị trên hạm đội này.
Qua kính viễn vọng, Kim Phi nhìn thấy máy bắn đá trên tàu chiến đều đang trong trạng thái lên dây, vội vàng bảo người giương cờ ra lệnh cho ca-nô rút lui.
Sau khi ca-nô rút lui, các tàu thủy quân lập tức tấn công.
Tuy rằng thứ mà thủy quân ném là đá nhưng máy băn đá trên tàu có tầm bắn xa hơn, mạnh hơn và có thể ném được nhiều đá hơn
Hầu như không có chiếc bè nào bị đá va vào còn nguyên vẹn!
Điều quan trọng nhất là áp lực do hạm đội thủy quân mang lại quá mạnh mất
Hạm đội thủy quân này có hàng chục chiếc tàu, trong đó có một số chiếc còn lớn hơn cả Trấn Viễn số 2.
Nhìn từ trên bè gỗ trông như một ngọn đồi!
Sau một ngày chiến đấu, bè gỗ đã bị ca-nô dùng lối đánh du kích diệt hơn phân nửa, sĩ khí vốn đã xuống thấp, nếu không phải sợ vua và Hách Liên Hùng trả thù người nhà của bọn họ thì binh lính Đông Man trên bè gỗ đã bỏ chạy từ sớm.
Ca-nô đã vốn đã đủ khủng bố, nhưng bây giờ lại thêm nhiều chiến hạm khổng lồ như vậy, binh lính Đông Man trên bè gỗ hoàn toàn tuyệt vọng!