“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ gật đầu.
Dù mỗi lần họ thả khỏi tín hiệu cho thủy quân đều sẽ cố gắng tìm một nơi ít người, nhưng thủy quân có thể nhìn thấy khói tín hiệu thì người nước K cũng có thể nhìn thấy.
Một hai lần còn được, có thể người địa phương sẽ nghĩ rằng ở nơi nào đó có cháy, nhưng nếu quá thường xuyên lỡ như bị người khác phát hiện thì rất phiền phức.
Nếu Trịnh Trì Viễn có thể để một người liên lạc ở bên này, vậy thì tiện hơn nhiều rồi.
“Lạc Lan cô nương còn có chuyện gì nữa không?”
Trịnh Trì Viễn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây!”
“Trời cũng sắp tối rồi, hay là Trịnh tướng quân ở lại đây một đêm rồi đi sau?” Lạc Lan mời ở lại.
“Không cần đâu.” Trịnh Trì Viễn xua tay: “Trước khi ta đến đây đã nói hôm ngày sẽ về, nếu bây giờ không quay về, các huynh đệ sẽ lo lắng!”
“Nếu đã như vậy thì ta không ép tướng quân nữa!”
Lạc Lan đứng dậy, tiễn Trịnh Trì Viễn từ cửa sau.
Trịnh Trì Viễn để lại một cận vệ làm người liên lạc, sau đó dẫn những cận vệ còn lại đi theo lộ trình ban đầu quay trở lại ca-nô, nói với cận vệ ở lại canh giữ: “Lần trước ngươi phát hiện một nơi tốt có thể ẩn náu, cách đây xa không?”
“Không xa lắm, cũng chỉ sáu bảy km.” Cận vệ trả lời.
“Đi, qua đó xem xem!”
“Bây giờ sao?” Cận vệ vô thức nhìn mặt trời.
Dù sáu bảy km không phải là xa, nhưng ở bờ biển không thể sử dụng máy hơi nước, chèo thuyền qua đó rất lâu, đợi đến khi chèo qua đó rồi lại quay về, chắc chắn trời cũng đã tối rồi.
Nhưng Trịnh Trì Viễn lại gật đầu nói: “Đúng, bây giờ!”
Thủy quân Đông Hải do một tay Trịnh Trì Viễn lập nên, địa vị của anh ta ở trong thủy quân cũng giống như địa vị của Kim Phi trong tiêu cục Trấn Viễn, cho dù trong lòng cận vệ nghi ngờ nhưng Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì hắn cũng không dám chất vấn, mà cầm mái chèo chèo thuyền ra khỏi phía sau tảng đá cùng những người khác.
Khu vực nước K ấm áp và ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, thực vật phong phú, rất nhiều dòng sông lớn nhỏ.
Cận vệ chèo thuyền dọc theo bờ biển mấy km, sau đó đậu thuyền dưới bụi cây chuối tây.
Nhìn từ xa, ở đây trông giống như một vườn chuối, nhưng khi cận vệ dùng mái chèo rẽ lá chuối ra và chèo thuyền đi đến phía trước một đoạn, Trịnh Trì Viễn mới phát hiện phía sau có một cái động tiên.
Phía sau lá chuối là một mặt nước trống trãi, dù diện tích không lớn, nhưng thực vật xung quanh rậm rạp, từ bên ngoài khó có thể tìm được nơi này, hơn nữa cách nơi ở của nhóm người Lạc Lan cũng không xa, rất thích hợp để giấu ca-nô.
“Sao ngươi phát hiện ra nơi này vậy?” Trịnh Trì Viễn nhìn tên cận vệ.
“Mỗi lần vào bờ đều phải cẩn thận, ta đã nghĩ xem có thể tìm được một nơi nào để giấu thuyền không, vì vậy mỗi lần đến đây ta đều chú ý đến bờ, có một lần có gió lớn thổi bay những tàu lá chuối, nên ta đã nhìn thấy nơi này!” Cận vệ giải thích.
“Làm tốt lắm, quay về sẽ thưởng cho ngươi!” Trịnh Trì Viễn vỗ vai tên cận vệ.
Những cận vệ khác thấy đồng nghiệp lập công, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Trịnh Trì Viễn đích thân ghi công, chắc chắn phần thưởng sẽ không ít, hơn nữa sau này nếu có cơ hội thăng tiến, chắc chắn Trịnh Trì Viễn sẽ cất nhắc tên cận vệ này.
“Tiên sinh đã từng nói, cơ hội sẽ luôn dành cho những người có chuẩn bị, không chỉ khi đánh trận mới có thể lập công, bình thường chú ý nhiều hơn cũng sẽ có cơ hội lập công!”
Trịnh Trì Viễn đã nhân cơ hội này đã truyền cảm hứng cho mấy tên cận vệ.
“Vâng.”
Dù có muốn hay không thì nhóm cận vệ vẫn phải hài lòng với sự truyền cảm hứng này.