“Không phải ngày hôm qua có một nhóm người Đông Man chạy thoát sao? Ngươi bố trí hai chiếc phi thuyền đuổi theo chúng, đi xem có thể tìm ra nơi trú ẩn của Tấn vương hay không!” Thiết Ngưu sắp xếp.
Lần trước Lão Ưng dẫn phi thuyền bao vây thành Vị Châu, đúng là có một nhóm người Đông Man chạy trốn được, nhưng vì nhân lực có hạn nên Lão Ưng không phái người đuổi theo.
Sau đó Thiết Ngưu mang theo tiểu đoàn Thiết Giáp tới đây hội tụ, bắt đầu tấn công thành, Lão Ưng cũng quên mất nhóm người đó.
Nhưng bây giờ Thiết Ngưu lại cử anh ta đuổi theo.
Lão Ưng dở khóc dở cười nói: “Đã qua một đêm, đám người kia lại còn cưỡi ngựa, ai biết chúng đã chạy đi đâu chứ, làm sao mà ta tìm được?”
“Yên tâm, người của Hầu Tử đã đuổi theo chúng rồi!” Thiết Ngưu nói: “Bây giờ trời đã sáng, chắc là Hầu Tử sẽ báo tin về sớm thôi!"
“Hầu Tử cũng tới à?” Lão Ưng ngạc nhiên hỏi.
Lúc Trương Lương trở về từ thành Du Quan, anh ta cũng dẫn theo Đại Tráng và Hầu Tử về.
Đại Tráng tính tình điềm đạm, được Trương Lương phái tới chiến trường ở đất Tân, làm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Tiên Phong.
Còn Hầu Tử vẫn dẫn đầu đội trinh sát, chịu trách nhiệm thăm dò trước khi lực lượng chính ra chiến trận, cung cấp thông tin tình báo và lộ trình hành quân tối ưu nhất cho lực lượng chính.
Từ trước tới nay đội trinh sát này vẫn luôn bí ẩn, đội trưởng đội trinh sát Hầu Tử lại càng bí ẩn hơn, Lão Ưng cũng không biết Kim Phi đã cử anh ta tới đây.
Lúc này, Lão Ưng mới nhận ra, Thiết Ngưu cố tình thả một bộ phận liên quân Tần Man đi, có lẽ là đã có ý định tìm kiếm bọn đầu sỏ từ lâu rồi.
Có vẻ như Kim Phi thật sự rất quan tâm tới thành Vị Châu và vị Tấn vương kial
Không những đưa anh ta và Thiết Ngưu tới đây để tấn công thành Vị Châu này, mà còn bí mật gọi Hầu Tử tới đây.
Hiểu ra được vấn đề, thái độ của Lão Ưng nghiêm túc hẳn lên, anh ta đáp: “Ta ra cổng thành chờ Hầu Tử!”
Anh ta ra tới cổng thành, Hầu Tử cũng phái người tới nơi.
Dưới sự chỉ dẫn của mật báo, Lão Ưng lái phi thuyền ra khỏi thành Vị Châu.
Còn Thiết Ngưu gọi nhân viên văn thư tới, viết một bản báo cáo tình hình chiến sự gửi Kim Phi.
Biết được Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này, sau khi viết báo cáo xong, Thiết Ngưu còn đặc biệt phái một phi thuyền đi vòng qua Đảng Hạng để truyền tin về.
Lúc trước, khi Kim Phi để Thiết Ngưu tấn công hoàng thành của Đảng Hạng, sau đó y đã đưa ra bốn điều kiện, một trong số chúng là cho phép tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên lập trụ sở ở Đảng Hạng.
Mấy tháng đã trôi qua, có rất nhiều thành lớn của Đảng Hạng có trụ sở của tiêu cục và thương hội, có thể cung cấp đầy đủ vật tư cho phi thuyền.
Đó cũng là lý do vì sao Kim Phi cho tiểu đoàn Thiết Giáp đi đường vòng từ Đảng Hạng.
Lúc này đã là mùa đông, hướng gió chủ yếu là hướng Bắc, trong ngày mà phi thuyền đã mang báo cáo về tới Kim Xuyên.
Sau khi biết được Thiết Ngưu đã hạ được thành Vị Châu, Kim Phi cũng không quá bất ngờ.
Đặt báo cáo xuống, y quay sang nói với Thiết Thế Hâm: “Hồi âm lại cho Thiết Ngưu, nói anh ta chuyển lời cho Hầu Tử và Lão Ưng, nếu như tìm ra được chỗ ẩn náu của Tấn vương, cố gắng bắt sống Tấn vương, ta sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mộ của Phạm tướng quân tạ lỗi!”
“Nếu không tìm được Tấn vương, đám đào ngũ kia cũng không được bỏ qua!”
Đám người mà Hầu Tử đang theo dõi sát sao kia chính là đám người trốn ra từ thành Vị Châu, trên tay chúng đều dính máu của quân Phạm Gia, Kim Phi không thể tha thứ cho chúng!
Có tìm được Tấn vương hay không thì đám người này vẫn phải chết!
“Rõ!” Thiết Thế Hâm ghi nhớ chuyện này vào một cuốn sổ nhỏ, rồi hỏi: “Vậy xi măng mà Thiết Ngưu yêu cầu thì sao?”
Ở cuối báo cáo, Thiết Ngưu xin một lô xi măng, nói là dùng để xây nghĩa trang cho quân Phạm Gia.
Bản thân xi măng không đáng giá bao nhiêu, nhưng vận chuyển từ nơi này tới thành Vị Châu lại tiêu hao quá nhiều nhân lực.
Lần trước Lão Ưng dẫn phi thuyền bao vây thành Vị Châu, đúng là có một nhóm người Đông Man chạy trốn được, nhưng vì nhân lực có hạn nên Lão Ưng không phái người đuổi theo.
Sau đó Thiết Ngưu mang theo tiểu đoàn Thiết Giáp tới đây hội tụ, bắt đầu tấn công thành, Lão Ưng cũng quên mất nhóm người đó.
Nhưng bây giờ Thiết Ngưu lại cử anh ta đuổi theo.
Lão Ưng dở khóc dở cười nói: “Đã qua một đêm, đám người kia lại còn cưỡi ngựa, ai biết chúng đã chạy đi đâu chứ, làm sao mà ta tìm được?”
“Yên tâm, người của Hầu Tử đã đuổi theo chúng rồi!” Thiết Ngưu nói: “Bây giờ trời đã sáng, chắc là Hầu Tử sẽ báo tin về sớm thôi!"
“Hầu Tử cũng tới à?” Lão Ưng ngạc nhiên hỏi.
Lúc Trương Lương trở về từ thành Du Quan, anh ta cũng dẫn theo Đại Tráng và Hầu Tử về.
Đại Tráng tính tình điềm đạm, được Trương Lương phái tới chiến trường ở đất Tân, làm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Tiên Phong.
Còn Hầu Tử vẫn dẫn đầu đội trinh sát, chịu trách nhiệm thăm dò trước khi lực lượng chính ra chiến trận, cung cấp thông tin tình báo và lộ trình hành quân tối ưu nhất cho lực lượng chính.
Từ trước tới nay đội trinh sát này vẫn luôn bí ẩn, đội trưởng đội trinh sát Hầu Tử lại càng bí ẩn hơn, Lão Ưng cũng không biết Kim Phi đã cử anh ta tới đây.
Lúc này, Lão Ưng mới nhận ra, Thiết Ngưu cố tình thả một bộ phận liên quân Tần Man đi, có lẽ là đã có ý định tìm kiếm bọn đầu sỏ từ lâu rồi.
Có vẻ như Kim Phi thật sự rất quan tâm tới thành Vị Châu và vị Tấn vương kial
Không những đưa anh ta và Thiết Ngưu tới đây để tấn công thành Vị Châu này, mà còn bí mật gọi Hầu Tử tới đây.
Hiểu ra được vấn đề, thái độ của Lão Ưng nghiêm túc hẳn lên, anh ta đáp: “Ta ra cổng thành chờ Hầu Tử!”
Anh ta ra tới cổng thành, Hầu Tử cũng phái người tới nơi.
Dưới sự chỉ dẫn của mật báo, Lão Ưng lái phi thuyền ra khỏi thành Vị Châu.
Còn Thiết Ngưu gọi nhân viên văn thư tới, viết một bản báo cáo tình hình chiến sự gửi Kim Phi.
Biết được Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này, sau khi viết báo cáo xong, Thiết Ngưu còn đặc biệt phái một phi thuyền đi vòng qua Đảng Hạng để truyền tin về.
Lúc trước, khi Kim Phi để Thiết Ngưu tấn công hoàng thành của Đảng Hạng, sau đó y đã đưa ra bốn điều kiện, một trong số chúng là cho phép tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên lập trụ sở ở Đảng Hạng.
Mấy tháng đã trôi qua, có rất nhiều thành lớn của Đảng Hạng có trụ sở của tiêu cục và thương hội, có thể cung cấp đầy đủ vật tư cho phi thuyền.
Đó cũng là lý do vì sao Kim Phi cho tiểu đoàn Thiết Giáp đi đường vòng từ Đảng Hạng.
Lúc này đã là mùa đông, hướng gió chủ yếu là hướng Bắc, trong ngày mà phi thuyền đã mang báo cáo về tới Kim Xuyên.
Sau khi biết được Thiết Ngưu đã hạ được thành Vị Châu, Kim Phi cũng không quá bất ngờ.
Đặt báo cáo xuống, y quay sang nói với Thiết Thế Hâm: “Hồi âm lại cho Thiết Ngưu, nói anh ta chuyển lời cho Hầu Tử và Lão Ưng, nếu như tìm ra được chỗ ẩn náu của Tấn vương, cố gắng bắt sống Tấn vương, ta sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mộ của Phạm tướng quân tạ lỗi!”
“Nếu không tìm được Tấn vương, đám đào ngũ kia cũng không được bỏ qua!”
Đám người mà Hầu Tử đang theo dõi sát sao kia chính là đám người trốn ra từ thành Vị Châu, trên tay chúng đều dính máu của quân Phạm Gia, Kim Phi không thể tha thứ cho chúng!
Có tìm được Tấn vương hay không thì đám người này vẫn phải chết!
“Rõ!” Thiết Thế Hâm ghi nhớ chuyện này vào một cuốn sổ nhỏ, rồi hỏi: “Vậy xi măng mà Thiết Ngưu yêu cầu thì sao?”
Ở cuối báo cáo, Thiết Ngưu xin một lô xi măng, nói là dùng để xây nghĩa trang cho quân Phạm Gia.
Bản thân xi măng không đáng giá bao nhiêu, nhưng vận chuyển từ nơi này tới thành Vị Châu lại tiêu hao quá nhiều nhân lực.