Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, tên bắn đột kích thì khó phòng, trên chiến trường một khi bị Thần tiễn để mắt tới, vậy thì vô cùng nguy hiểm.
Đặc biệt là tướng lĩnh cao cấp như Lưu Thiết, càng là mục. tiêu chủ yếu của Thần tiễn.
Nhưng Lưu Thiết không hề trốn tránh, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, lại đội mũ sắt vào rồi đứng dậy.
“Tướng quân!”
Đội trưởng đội cận vệ vội níu tay áo Lưu Thiết lại. “Bỏ tay ral”
Lưu Thiết phẩy tay áo, hừ một tiếng nói: “Ông đây lại sợ mấy tên tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi à?”
Nhưng đội trưởng đội cận vệ vẫn nắm chặt tay áo Lưu Thiết, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Vèo vèo! Lại có hai mũi tên bay đến.
Lần này mục tiêu không phải là Lưu Thiết, mà là nhằm vào hai binh lính nữ đang ném lựu đạn.
Hai binh lính nữ cũng chỉ mặc áo giáp mỏng, tuy đã kéo mặt nạ trên mũ sắt xuống, nhưng lúc ném lựu đạn, phần nách tay vẫn phải lộ ra.
Nơi này không có giáp sắt bảo vệ, bèn trở thành mục tiêu của Thần tiễn.
Binh lính nữ vốn không nhiều, giờ lại có hai người mất đi sức chiến đấu!
“Buông ra cho ông! Chờ lát nữa kẻ địch xông lên, ai cũng không thể sống sót!”
Lưu Thiết đá cho đội trưởng đội cận vệ một cước, lại xách đao lên xông ra ngoài.
Kết quả anh ta vừa mới đánh lui một tên địch, lại có ba mũi tên bản đến chỗ anh ta.
Nhưng lần này Lưu Thiết đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhìn mũi tên bản tới, theo bản năng né sang một bên.
Mặc dù vẫn có mũi tên anh ta không né kịp, nhưng anh ta đã kéo mặt nạ xuống, mũi tên bị lớp rào sắt của mặt nạ cản lại.
Lưu Thiết giơ nắm đấm xuống dưới, còn khiêu khích bằng cách kéo ra một kế hở trên mặt nạ, nhổ liên tục mấy bãi nước miếng xuống dưới.
Sau đó trở tay vung đao, chém lùi tên địch vừa mới leo lên trên tường thành.
Đội trưởng đội cận vệ nhìn thấy cảnh này đột nhiên hiểu được dự định của Lưu Thiết.
Hóa ra Lưu Thiết không phải vì kích động, mà là vì để thu hút hỏa lực.
Trên thực tế Lưu Thiết quả thực định làm vậy.
Thân là tướng lĩnh cấp cao, áo giáp của anh ta là loại đặc chế, trừ phi tên bắt liên tục vào một vị trí, nếu không rất khó bị xuyên thủng.
Nhưng cách xa như vậy, Lưu Thiết vẫn đang trong trạng. thái hoạt động, dù là Thần tiễn, muốn bắt trúng một vị trí liên tục, như thể chỉ là lời vớ vẩn.
Anh ta đang khiêu khích Thần tiễn, quả thực đã thu hút sự chú ý của Thần tiễn, tránh cho bọn chúng tấn công những binh lính nữ khác và cận vệ.
Đáng tiếc, đối thủ như Thần tiễn chắc chản sẽ không bị mắc lừa, phát hiện không còn cách nào giết được Lưu Thiết, bèn nhanh chóng từ bỏ, đổi mục tiêu sang người khác.
Trong mấy phút tiếp theo, liên tiếp có binh lính nữ và cận vệ bị trúng chiêu.
Mặc dù không trúng vào chỗ hiểm, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến người bị bắn tạm thời mất đi lực chiến đấu.
Người trên tường thành phía Nam vốn đã ít, giờ lại liên tiếp mất đi vài người có sức chiến đầu, tình thế trở nên ngày càng nguy cấp.
Mắt thấy càng ngày có càng nhiều kẻ địch lao lên tường thành, Lưu Thiết lòng nóng như lửa đốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian nhiều nhất chỉ còn nửa. nén hương, tường thành phía Nam sẽ bị kẻ địch chiếm mất!
Đến lúc đó tất cả những cố gắng của bọn họ lúc trước đều như dã tràng xe cát.
Ngay khi Lưu Thiết lòng nguội lạnh như tro tàn, một đám nhân viên hộ tống bỗng từ trong cầu thang thành lao ra.
Mặc dù gương mặt bọn họ tràn đầy mệt mỏi, rất nhiều người còn mệt đến không thở được, nhưng không một ai dám nghỉ ngơi, vừa lên đến nơi liền xông thẳng về phía kẻ địch.
“Tân Phi tên chết tiệt nhà ngươi cuối cùng cũng tới rồi!”
Đặc biệt là tướng lĩnh cao cấp như Lưu Thiết, càng là mục. tiêu chủ yếu của Thần tiễn.
Nhưng Lưu Thiết không hề trốn tránh, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, lại đội mũ sắt vào rồi đứng dậy.
“Tướng quân!”
Đội trưởng đội cận vệ vội níu tay áo Lưu Thiết lại. “Bỏ tay ral”
Lưu Thiết phẩy tay áo, hừ một tiếng nói: “Ông đây lại sợ mấy tên tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi à?”
Nhưng đội trưởng đội cận vệ vẫn nắm chặt tay áo Lưu Thiết, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Vèo vèo! Lại có hai mũi tên bay đến.
Lần này mục tiêu không phải là Lưu Thiết, mà là nhằm vào hai binh lính nữ đang ném lựu đạn.
Hai binh lính nữ cũng chỉ mặc áo giáp mỏng, tuy đã kéo mặt nạ trên mũ sắt xuống, nhưng lúc ném lựu đạn, phần nách tay vẫn phải lộ ra.
Nơi này không có giáp sắt bảo vệ, bèn trở thành mục tiêu của Thần tiễn.
Binh lính nữ vốn không nhiều, giờ lại có hai người mất đi sức chiến đấu!
“Buông ra cho ông! Chờ lát nữa kẻ địch xông lên, ai cũng không thể sống sót!”
Lưu Thiết đá cho đội trưởng đội cận vệ một cước, lại xách đao lên xông ra ngoài.
Kết quả anh ta vừa mới đánh lui một tên địch, lại có ba mũi tên bản đến chỗ anh ta.
Nhưng lần này Lưu Thiết đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhìn mũi tên bản tới, theo bản năng né sang một bên.
Mặc dù vẫn có mũi tên anh ta không né kịp, nhưng anh ta đã kéo mặt nạ xuống, mũi tên bị lớp rào sắt của mặt nạ cản lại.
Lưu Thiết giơ nắm đấm xuống dưới, còn khiêu khích bằng cách kéo ra một kế hở trên mặt nạ, nhổ liên tục mấy bãi nước miếng xuống dưới.
Sau đó trở tay vung đao, chém lùi tên địch vừa mới leo lên trên tường thành.
Đội trưởng đội cận vệ nhìn thấy cảnh này đột nhiên hiểu được dự định của Lưu Thiết.
Hóa ra Lưu Thiết không phải vì kích động, mà là vì để thu hút hỏa lực.
Trên thực tế Lưu Thiết quả thực định làm vậy.
Thân là tướng lĩnh cấp cao, áo giáp của anh ta là loại đặc chế, trừ phi tên bắt liên tục vào một vị trí, nếu không rất khó bị xuyên thủng.
Nhưng cách xa như vậy, Lưu Thiết vẫn đang trong trạng. thái hoạt động, dù là Thần tiễn, muốn bắt trúng một vị trí liên tục, như thể chỉ là lời vớ vẩn.
Anh ta đang khiêu khích Thần tiễn, quả thực đã thu hút sự chú ý của Thần tiễn, tránh cho bọn chúng tấn công những binh lính nữ khác và cận vệ.
Đáng tiếc, đối thủ như Thần tiễn chắc chản sẽ không bị mắc lừa, phát hiện không còn cách nào giết được Lưu Thiết, bèn nhanh chóng từ bỏ, đổi mục tiêu sang người khác.
Trong mấy phút tiếp theo, liên tiếp có binh lính nữ và cận vệ bị trúng chiêu.
Mặc dù không trúng vào chỗ hiểm, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến người bị bắn tạm thời mất đi lực chiến đấu.
Người trên tường thành phía Nam vốn đã ít, giờ lại liên tiếp mất đi vài người có sức chiến đầu, tình thế trở nên ngày càng nguy cấp.
Mắt thấy càng ngày có càng nhiều kẻ địch lao lên tường thành, Lưu Thiết lòng nóng như lửa đốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian nhiều nhất chỉ còn nửa. nén hương, tường thành phía Nam sẽ bị kẻ địch chiếm mất!
Đến lúc đó tất cả những cố gắng của bọn họ lúc trước đều như dã tràng xe cát.
Ngay khi Lưu Thiết lòng nguội lạnh như tro tàn, một đám nhân viên hộ tống bỗng từ trong cầu thang thành lao ra.
Mặc dù gương mặt bọn họ tràn đầy mệt mỏi, rất nhiều người còn mệt đến không thở được, nhưng không một ai dám nghỉ ngơi, vừa lên đến nơi liền xông thẳng về phía kẻ địch.
“Tân Phi tên chết tiệt nhà ngươi cuối cùng cũng tới rồi!”