*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đánh xông ra”.
A Mai bình tĩnh nói.
“Cô nói gì? Đánh xông ra hả?”
Kim Phi nghi ngờ mình nghe lầm, quay đầu lại chỉ bọn thổ phỉ dày đặc trên đường núi: “Nhiều người như vậy, sao mà đánh xông ra được?”
“Đây là chuyện của ta, tiên sinh chỉ cần đi theo phía sau ta là được”.
Giọng A Mai vẫn bình tĩnh: “Ta cũng không thể đảm bảo có thể dẫn tiên sinh ra ngoài, nhưng ta có thể đảm bảo sẽ chết trước mặt tiên sinh”.
“Cảm ơn cô, A Mai. Nhưng chúng ta không đánh ra ngoài được, ta cũng sẽ không vứt bỏ vợ mình và Mộ Lam để bỏ chạy một mình”.
Kim Phi lắc đầu nói: “Ta không biết rốt cuộc võ công của cô lợi hại thế nào nhưng nếu cô có thể giúp giữ vững miệng núi này, chỉ cần chống đỡ đến tối, ta đảm bảo có thể dẫn mọi người sống sót ra khỏi đây”.
“Tiên sinh, chuyện đến nước này, đừng nói mấy lời cổ vũ tinh thần nữa, mọi người đã liều mạng rồi”.
A Mai khá giống Khánh Mộ Lam, luôn cho rằng Kim Phi nói thế là đang cổ vũ tinh thần binh sĩ.
“Cổ vũ tinh thần binh sĩ ư?”
Kim Phi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, nói: “A Mai, ta không phải đang cổ vũ tinh thần binh sĩ, ta nắm chắc phần thắng thật mà”.
“Chắc chắn thật sao?”
A Mai ngạc nhiên nhìn Kim Phi như chưa từng quen biết.
Cô ấy không hiểu tại sao Kim Phi lại nói thế.
“Chuyện này liên quan đến sự sống chết của mọi người, cô nghĩ ta sẽ nói dối gạt cô sao?”
Kim Phi nói.
“Vậy được ta tin tiên sinh”.
Mặc dù A Mai vẫn không hiểu Kim Phi lấy đâu ra tự tin nhưng Kim Phi đã làm quá nhiều việc cô ấy không ngờ đến nên suy nghĩ chốc lát, vẫn chọn tin tưởng Kim Phi.
“Vậy cô mau đi giúp Lão Hắc, họ sắp không kiên trì được nữa”, Kim Phi giục.
A Mai gật đầu, tay trái cầm mũi tên, tay phải cầm con dao màu đen chạy đến chiến trường.
Lúc này trên con đường núi hẹp, trận chiến đã gần như ác liệt.
Ngay khi mấy người Lão Hắc sắp không chống đỡ được thì A Mai đến.
Cô ấy không thay thế vào vị trí của cựu binh, cũng không hỗ trợ các cựu binh giống A Lan mà nhảy lên qua đỉnh đầu các cựu binh, đáp vào trong đám thổ phỉ.
“A Mai, mau quay lại”.
“Đánh xông ra”.
A Mai bình tĩnh nói.
“Cô nói gì? Đánh xông ra hả?”
Kim Phi nghi ngờ mình nghe lầm, quay đầu lại chỉ bọn thổ phỉ dày đặc trên đường núi: “Nhiều người như vậy, sao mà đánh xông ra được?”
“Đây là chuyện của ta, tiên sinh chỉ cần đi theo phía sau ta là được”.
Giọng A Mai vẫn bình tĩnh: “Ta cũng không thể đảm bảo có thể dẫn tiên sinh ra ngoài, nhưng ta có thể đảm bảo sẽ chết trước mặt tiên sinh”.
“Cảm ơn cô, A Mai. Nhưng chúng ta không đánh ra ngoài được, ta cũng sẽ không vứt bỏ vợ mình và Mộ Lam để bỏ chạy một mình”.
Kim Phi lắc đầu nói: “Ta không biết rốt cuộc võ công của cô lợi hại thế nào nhưng nếu cô có thể giúp giữ vững miệng núi này, chỉ cần chống đỡ đến tối, ta đảm bảo có thể dẫn mọi người sống sót ra khỏi đây”.
“Tiên sinh, chuyện đến nước này, đừng nói mấy lời cổ vũ tinh thần nữa, mọi người đã liều mạng rồi”.
A Mai khá giống Khánh Mộ Lam, luôn cho rằng Kim Phi nói thế là đang cổ vũ tinh thần binh sĩ.
“Cổ vũ tinh thần binh sĩ ư?”
Kim Phi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, nói: “A Mai, ta không phải đang cổ vũ tinh thần binh sĩ, ta nắm chắc phần thắng thật mà”.
“Chắc chắn thật sao?”
A Mai ngạc nhiên nhìn Kim Phi như chưa từng quen biết.
Cô ấy không hiểu tại sao Kim Phi lại nói thế.
“Chuyện này liên quan đến sự sống chết của mọi người, cô nghĩ ta sẽ nói dối gạt cô sao?”
Kim Phi nói.
“Vậy được ta tin tiên sinh”.
Mặc dù A Mai vẫn không hiểu Kim Phi lấy đâu ra tự tin nhưng Kim Phi đã làm quá nhiều việc cô ấy không ngờ đến nên suy nghĩ chốc lát, vẫn chọn tin tưởng Kim Phi.
“Vậy cô mau đi giúp Lão Hắc, họ sắp không kiên trì được nữa”, Kim Phi giục.
A Mai gật đầu, tay trái cầm mũi tên, tay phải cầm con dao màu đen chạy đến chiến trường.
Lúc này trên con đường núi hẹp, trận chiến đã gần như ác liệt.
Ngay khi mấy người Lão Hắc sắp không chống đỡ được thì A Mai đến.
Cô ấy không thay thế vào vị trí của cựu binh, cũng không hỗ trợ các cựu binh giống A Lan mà nhảy lên qua đỉnh đầu các cựu binh, đáp vào trong đám thổ phỉ.
“A Mai, mau quay lại”.