Đại thái giám quan sát kỹ chiếc xích sắt đã bị rỉ sét một hồi, rồi lại nhìn qua những tấm gỗ đã bị mục nát gắn trên trường đá trong lối đi, thì ông ta biết được rằng mật đạo này không phải do Tương vương xây lên.
Quả thực đúng là như vậy, mật đạo này là do Tương vương tiền nhiệm xây lên, chuyên dùng để thoát thân, trừ trường hợp bất đắc dĩ thì không được động tới.
Lúc trước Kim Phi cho phi thuyền tới ném bom thành Tương vương thì ông ta không dùng mật đạo này mà trốn ra từ cổng thành.
Nhưng hoàng cung đều đã bị phi thuyền phong tỏa, không thể đi ra từ cổng thành, giờ Tương vương chỉ có thể thoát ra bằng một lối đi bí mật.
Nhưng xem ra bây giờ, mật đạo đã hoàn toàn bị lộ rồi.
Tương vương đứng trước cửa mật đạo, quay đầu nhìn lại hoàng cung với ánh mắt đầy phức tạp.
Ông ta biết, chuyến đi lần này của ông ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Nhìn thấy phi thuyền đã bay tới cửa hoàng cung, Tương vương thở dài một hơi, dẫn theo đại thái giám và đám nô tài chui vào trong mật đạo.
Một người nô tài thắp lên đuốc lửa, đám người Tương vương cũng dựa vào ánh sáng của ngọn lửa mà đi hơn trăm mét thì dừng lại.
Tương vương mò mẫm bức tường đá một lúc, tìm thấy được một chiếc cửa nhỏ, bên trong hiện ra một chiếc cần gạt.
Tương vương hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho nô tài tiến lên phía trước kéo cái cần gạt xuống.
Đùng một tiếng!
Vô số mảnh đá vụn rơi xuống, che lấp kín năm mươi mét đoạn đường vừa đi.
Xem ra bây giờ, cho dù đám nhân viên hộ tống có phát hiện ra lối đi, thì cũng rất khó để dọn sạch đống đá vụn trong một khoảng thời gian và đuổi đến được chỗ bọn họ.
Mật đạo này rất dài, Tương vương cùng đám người đại thái giám đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng le lói từ lối ra.
Mật đạo này có thể coi là một trong những bí mật lớn nhất của Tương vương, tất nhiên càng ít người biết thì càng tốt.
Vì để không bị phát hiện, bên ngoài lối ra không có binh lính canh gác, mà được đặt trong một sân viện nhỏ không được để mắt tới.
Chủ nhân của cái viện nhỏ này là một trong những tử sĩ mà Tương vương tin tưởng nhất, lối ra của mật đạo chính là ở dưới gầm giường của người tử sĩ.
Sân viện nhỏ này cách phía Tây tường thành Tương vương không xa, phi thuyền và khinh khí cầu vừa xuất hiện thì tử sĩ đã phát hiện ra rồi.
Biết được Tương vương sẽ rất khó để có thể thoát ra từ cổng thành nên tử sĩ nhanh chóng chạy về, lẳng lặng mà đứng chờ bên mép giường.
Một lúc sau, tử sĩ nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong mật đạo, lập tức dọn dẹp hết đống chăn ga gối đệm trên giường đi, sau đó nắm chặt chiếc trường đao đứng đợi ở một bên.
Nếu như người trong mật đạo bước ra không phải là Tương vương thì hắn sẽ dùng một đao xử gọn kẻ đó.
Lại đợi thêm mấy phút thì ván giường đã bị ai đó hất tung ra rồi.
“Giáp Thất, là trãm!”
Tiếng của Tương vương vọng ra từ trong mật đạo, sau đó ném ra nửa miếng lệnh bài.
Người tử sĩ đã nhiều năm không gặp Tương vương rồi, cũng không nhớ nổi được giọng nói của ông ta, nhưng chỉ có mình Tương vương là biết được mật danh của ông ta là Giáp Thất.
Vì vậy nên tử sĩ lúc này có thể xác thực được, người bên trong chính là Tương vương.
Nhưng hắn vẫn lấy ra miếng lệnh bài trong ngực, ghép lại với nửa miếng còn lại trên mặt đất.
Phần bị nứt của hai miếng lệnh bài khớp với nhau thành một.
Tử sĩ nhanh chóng ném con đao đi, quỳ xuống đất mà hô lớn: “Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết”
Trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân, nhưng người đi lên không phải Tương vương mà là mấy người nô tài.
Sau khi đám người nô tài đi lên, lập tức kiểm tra phòng ngủ và sân vườn một lượt.
Đợi đến khi đám nô tài xác nhận an toàn xong thì Tương vương mới bước từ trong mật đạo ra.
Tử sĩ từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Giáp Thất, những năm này ngươi chịu cực khổ rồi, từ nay ngươi hãy đi theo trâm!”
Tương vương liếc qua người tử sĩ, chậm rãi nói.
“Vâng!” tử sĩ đứng thẳng người lên nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị sẵn y phục rồi, vẫn xin bệ hạ chịu chút ấm ức mà mặc vào ạ”
Tương vương thở dài một hơi nói: “Đưa lại đây đi!”
Nếu đã là chạy trốn thì không thể mặc lên long bào hay quần áo của Ngự Lâm Quân được.
Tử sĩ nhanh chóng đứng dậy, lôi ra từ trong mật đạo một chiếc rương.
Quả thực đúng là như vậy, mật đạo này là do Tương vương tiền nhiệm xây lên, chuyên dùng để thoát thân, trừ trường hợp bất đắc dĩ thì không được động tới.
Lúc trước Kim Phi cho phi thuyền tới ném bom thành Tương vương thì ông ta không dùng mật đạo này mà trốn ra từ cổng thành.
Nhưng hoàng cung đều đã bị phi thuyền phong tỏa, không thể đi ra từ cổng thành, giờ Tương vương chỉ có thể thoát ra bằng một lối đi bí mật.
Nhưng xem ra bây giờ, mật đạo đã hoàn toàn bị lộ rồi.
Tương vương đứng trước cửa mật đạo, quay đầu nhìn lại hoàng cung với ánh mắt đầy phức tạp.
Ông ta biết, chuyến đi lần này của ông ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Nhìn thấy phi thuyền đã bay tới cửa hoàng cung, Tương vương thở dài một hơi, dẫn theo đại thái giám và đám nô tài chui vào trong mật đạo.
Một người nô tài thắp lên đuốc lửa, đám người Tương vương cũng dựa vào ánh sáng của ngọn lửa mà đi hơn trăm mét thì dừng lại.
Tương vương mò mẫm bức tường đá một lúc, tìm thấy được một chiếc cửa nhỏ, bên trong hiện ra một chiếc cần gạt.
Tương vương hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho nô tài tiến lên phía trước kéo cái cần gạt xuống.
Đùng một tiếng!
Vô số mảnh đá vụn rơi xuống, che lấp kín năm mươi mét đoạn đường vừa đi.
Xem ra bây giờ, cho dù đám nhân viên hộ tống có phát hiện ra lối đi, thì cũng rất khó để dọn sạch đống đá vụn trong một khoảng thời gian và đuổi đến được chỗ bọn họ.
Mật đạo này rất dài, Tương vương cùng đám người đại thái giám đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng le lói từ lối ra.
Mật đạo này có thể coi là một trong những bí mật lớn nhất của Tương vương, tất nhiên càng ít người biết thì càng tốt.
Vì để không bị phát hiện, bên ngoài lối ra không có binh lính canh gác, mà được đặt trong một sân viện nhỏ không được để mắt tới.
Chủ nhân của cái viện nhỏ này là một trong những tử sĩ mà Tương vương tin tưởng nhất, lối ra của mật đạo chính là ở dưới gầm giường của người tử sĩ.
Sân viện nhỏ này cách phía Tây tường thành Tương vương không xa, phi thuyền và khinh khí cầu vừa xuất hiện thì tử sĩ đã phát hiện ra rồi.
Biết được Tương vương sẽ rất khó để có thể thoát ra từ cổng thành nên tử sĩ nhanh chóng chạy về, lẳng lặng mà đứng chờ bên mép giường.
Một lúc sau, tử sĩ nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong mật đạo, lập tức dọn dẹp hết đống chăn ga gối đệm trên giường đi, sau đó nắm chặt chiếc trường đao đứng đợi ở một bên.
Nếu như người trong mật đạo bước ra không phải là Tương vương thì hắn sẽ dùng một đao xử gọn kẻ đó.
Lại đợi thêm mấy phút thì ván giường đã bị ai đó hất tung ra rồi.
“Giáp Thất, là trãm!”
Tiếng của Tương vương vọng ra từ trong mật đạo, sau đó ném ra nửa miếng lệnh bài.
Người tử sĩ đã nhiều năm không gặp Tương vương rồi, cũng không nhớ nổi được giọng nói của ông ta, nhưng chỉ có mình Tương vương là biết được mật danh của ông ta là Giáp Thất.
Vì vậy nên tử sĩ lúc này có thể xác thực được, người bên trong chính là Tương vương.
Nhưng hắn vẫn lấy ra miếng lệnh bài trong ngực, ghép lại với nửa miếng còn lại trên mặt đất.
Phần bị nứt của hai miếng lệnh bài khớp với nhau thành một.
Tử sĩ nhanh chóng ném con đao đi, quỳ xuống đất mà hô lớn: “Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết”
Trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân, nhưng người đi lên không phải Tương vương mà là mấy người nô tài.
Sau khi đám người nô tài đi lên, lập tức kiểm tra phòng ngủ và sân vườn một lượt.
Đợi đến khi đám nô tài xác nhận an toàn xong thì Tương vương mới bước từ trong mật đạo ra.
Tử sĩ từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Giáp Thất, những năm này ngươi chịu cực khổ rồi, từ nay ngươi hãy đi theo trâm!”
Tương vương liếc qua người tử sĩ, chậm rãi nói.
“Vâng!” tử sĩ đứng thẳng người lên nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị sẵn y phục rồi, vẫn xin bệ hạ chịu chút ấm ức mà mặc vào ạ”
Tương vương thở dài một hơi nói: “Đưa lại đây đi!”
Nếu đã là chạy trốn thì không thể mặc lên long bào hay quần áo của Ngự Lâm Quân được.
Tử sĩ nhanh chóng đứng dậy, lôi ra từ trong mật đạo một chiếc rương.