Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiết đại nhân, ông mau đứng dậy đi."

Cửu công chúa nói: "Ông cũng biết, Xuyên Thục chúng ta không cần quỳ lạy còn gì."

Kết quả ai ngờ Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu giở trò vô lại: "Nếu bệ hạ không dẫn Phương Linh Quân đi, thì lão phu không dậy đâu!"

Sau khi Thiết Thế Hâm đi đến Tây Hà, làm việc hay nói chuyện đều rất dè dặt cẩn thận, nếu không phải ông ta không còn biện pháp nào khác thì ông ta cũng không làm như vậy.

"Bệ hạ, nếu đệ ấy đã muốn quỳ thì người cứ để cho đệ ấy quỳ đi!"

Phương Linh Quân liếc xéo Thiết Thế Hâm: "Từ khi đệ ấy làm quan, đã quên sự dạy bảo của phụ thân, quên ý định ban đầu, cũng nên quỳ xuống suy ngẫm lại cho thật tốt!"

"Lão già cứng đầu như huynh thì biết cái gì? Dân phụ thuộc vào thức ăn, chuyện quan trọng nhất hôm nay không phải là chuyện phát triển giáo dục, mà là nghĩ cách làm yên ổn thế giới, để cho trăm họ ăn cơm no đã." Thiết Thế Hâm phản bác.

"Kim tiên sinh nói rồi, kế hoạch trăm năm là giáo dục đi trước, trẻ con đọc sách, có kiến thức mới có thể phân biệt đúng sai, Đại Khang mới có thể phát triển nhanh hơn, cũng có thể ổn định lại."

Phương Linh Quân nói: "Đệ nhìn Quảng Nguyên xem, có ai không khen bệ hạ anh minh, không cảm ơn ơn đức của tiên sinh sau khi nghĩa vụ giáo dục phổ biến rộng rãi chứ.

Không nói cái khác, sau khi bệ hạ bắt đầu tuyển binh, có phải Quảng Nguyên hưởng ứng nhanh nhất không?

Dân chúng không phải người ngu, ai đối tốt với bọn họ, bọn họ đều biết..."

"Huynh đừng có mà nói đạo lý lớn, tất nhiên ta biết chỗ tốt của phổ biến giáo dục là gì, nhưng phổ biến giáo dục cần tiêu tiền!"

Thiết Thế Hâm cắt đứt lời của Phường Linh Quân, võ tay nói: "Xây trường học, mời tiên sinh dạy, cái nào mà không cần tiêu tiền, còn tiền từ đâu mà tới?"

"Đệ làm quan, phụ trách kế toán, giờ đệ lại hỏi một người dạy học như ta là tiền ở chỗ nào đến ư?"

Phương Linh Quân phản bác: "Đệ làm quan, hay ta làm quan?"

Thiết Thế Hâm giận đến nỗi nhảy tót từ dưới đất lên, nhảy đến trước mặt Phương Linh Quân, tranh luận với ông ta.

Hai người đều là học giả có thanh danh không tệ ở Xuyên Thục lẫn Đại Khang, lúc này lại cãi nhau đến mức nước miếng bắn tung tóe giống những những mụ đàn bà chua ngoa đanh đá.

"Bệ hạ, để người chê cười rồi!"

Bà vợ của Thiết Thế Hâm không biết làm sao, bất lực nói: "Lúc còn trẻ Lão Thiết và huynh ấy nhìn nhau không vừa mắt, ồn ào mười mấy năm, không ngờ già rồi vẫn còn ồn ào như này.

Thiết Thế Hâm từng theo học với phụ thân của Phương Linh Quân, hai người cũng xem như là sư huynh đệ.

Nếu như quan hệ chỉ có vậy, Phương Linh Quân cũng đã không ỷ lại vào gia đình Thiết Thế Hâm, dù sao cũng phải tránh hiềm nghi mà.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hôn sự của Thiết Thế Hâm, cũng là do phụ thân Phương Linh Quân sắp xếp, vợ của ông ta là đường muội của Phương Linh Quân.

Nên Phương Linh Quân mới có thể tự do mà dựa vào gia đình Thiết Thế Hâm, mà không sợ lời ra tiếng vào.

"Lão phu nhân không cần để trong lòng, nếu không phải nhờ Phương tiên sinh, trẫm còn không biết bộ dạng Thiết đại nhân gây gổ với người khác đâu."

Cửu công chúa không quan tâm hai người cãi nhau kia nữa, mà nhìn xung quanh: "Lão phu nhân, không phải trẫm đã sắp xếp chỗ ở cho các ngươi rồi sao, sao các ngươi lại ở nơi này?"

Kim Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cuộc sống giản dị của mình để làm gương, ngược lại, y luôn nhắc nhở người có tiền đi xây nhà.

Mặc dù kiếp trước y vô cùng căm ghét bất động sản, nhưng không thể không thừa nhận, bất động sản là một trong những thủ đoạn làm nền kinh tế phát triển nhất.

Điều duy nhất có thể đánh đồng với nó e rằng chỉ có cơ sở hạ tầng của quốc gia.

Đây không phải thiếu niên giết rồng rồi cuối cùng trở thành con rồng độc ác, mà là giai đoạn phải đi qua trong sự phát triển kinh tế.

Phát triển cơ sở hạ tầng và bất động sản, công nhân tham dự trong đó không chỉ được trả lương, còn có thể kéo theo nhiều sản nghiệp tương tự, ví dụ như công nghiệp luyện kim, khai thác mỏ, và công nghiệp vận tải.

Những người làm nghề nghiệp này cũng có thể cải thiện được cuộc sống nhờ lấy thù lao từ trong đấy.

Dân chúng kiếm được tiền, sẽ đi tiêu xài, cứ như vậy sẽ kích thích sự phát triển của các ngành như ngành phục vụ, ngành ăn uống, ngành giải trí hay các ngành tương tự.

Tiền bạc có thể lưu động, kinh tế mới có thể kéo dài, chỉ có tổng hợp tài sản của cả xã hội mới có thể tiếp tục được cải thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK