Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh rể, muội muốn cưỡi ngựa".

Tiểu Nga hào hứng chỉ vào con chiến mã.

"Được rồi, cưỡi ngựa".

Kim Phi cười ôm Tiểu Nga lên lưng ngựa.

Tiểu Nga ôm chặt yên ngựa, vui đến mức mặt mày. hớn hở.

"Chậm chút không lại bị ngã". Kim Phi nhắc nhắc một tiếng rồi nhìn Quan Hạ Nhi.

"Hạ Nhi, người đàn ông của cháu đang nhìn cháu kìa, mau đi lên đi!"

'Thím ba mỉm cười đẩy Quan Hạ Nhi lên. Quan Hạ Nhi có rất rất nhiều lời muốn nói với Kim Phi, nhưng bị thím ba đùa, nên lập tức cảm thấy xấu hổ quên hết.

Cô đỏ mặt đi đến bên Kim Phi, vuốt gấu áo nhỏ giọng nói: "Tướng công, chàng về rồi sao?"

Nói xong, nước mắt cô lăn dài.

"Ừ, về rồi".

Kim Phi duỗi tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, vốn muốn ôm lấy cô nhưng nhìn thấy mặt Quan Hạ Nhi đỏ bừng lên, liền từ bỏ ý định đó.

Biết Quan Hạ Nhi da mặt mỏng, Kim Phi chuyển chủ đề khác, chào hỏi dân làng đứng xung quanh.

Nhiều nhà vẫn còn đang đun bếp, thấy xôn xao liền xum vào.

Chung Ngũ nhìn Quan Hạ Nhị, cưới nói:

"Tiên sinh, bọn ta về trước đây, có chuyện gì ngài bảo người đến tìm ta".

Khánh Hoài lúc trước thuê nhà của nhà Tạ Quang, bây giờ còn chưa đến kỳ hạn, bọn Chung Ngũ đang ở bên đó.

"Vậy thì được, tí nữa đến nhà ăn cơm'.

Kim Phi cười nói.

"Tiên sinh và chị dâu lâu rồi không gặp, bọn ta không làm phiền nữa".

Chung Ngũ nháy mắt với Kim Phi, cưỡi ngựa rời đi. "Tên này..."

Kim Phi cười lắc đầu, tay trái kéo ngựa, tay phải nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi giấy giụa theo bản năng, nhưng không giãy ra được, chỉ có thể để mặc Kim Phi cầm.

Ai ngờ Kim Phi không chịu yên, cầm tay cô thì thôi đi, còn dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô.

Quan Hạ Nhi ngượng ngùng trợn mắt nhìn Kim Phi, len lén chỉ ra sau lưng.

Lúc này Kim Phi mới phát hiện ra, hóa ra Đường Đông Đông còn đi theo sau.

"Ta về xem xem Nhuận Nương nấu cơm xong chưa". Mặt Đường Đông Đông đỏ ửng lên, chạy như bay đi.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng lúc trước ở căn phòng phía Đông cùng Tiểu Nga, nửa đêm nghe thấy tiếng động lạ, lại nhớ đến khoảng thời gian trước. ngủ cùng phòng với Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi khẽ nói với cô ấy...

"Đường Đông Đồng, tỷ đang nghĩ gì vậy?"

'Thầm mắng bản thân một câu, sau đó chạy càng nhanh hơn.

Đang chạy khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Khi Kim Phi còn chưa rời đi, Đường Đông Đông cảm thấy mình hoàn toàn có thể điều hành được xưởng dệt, giống như một đứa bé muốn vội vàng chứng minh với cha, thậm chí nóng lòng muốn thử xem sao.

Nhưng Kim Phi đi rồi, trách nhiệm của cả xưởng dệt đều đổ lên vai cô ấy, lúc này cô ấy mới biết mình sai rồi.

Không phải vì cô ấy không xử lý được chuyện ở xưởng dệt, mà là Kim Phi không ở đây, cô ấy luôn cảm thấy mình không có sức, cảm thấy trong lòng vắng vẻ như Quan Hạ Nhi vậy.

Cho đến bây giờ, Kim Phi thực sự đứng trước mặt cô ấy, cảm giác buồn bã trong lòng Đường Đông Đông mới hoàn toàn biến mất.

Dù Kim Phi không làm gì, mỗi ngày chỉ nằm nhà ngủ, Đường Đông Đông vẫn cảm thấy an toàn.

Về đến nhà, mấy người phụ nữ làm ca ngày đã tan ca, biết ý mà mang cơm về nhà ăn, để lại không gian riêng cho Kim Phi và người nhà.

Mấy người làm ca đêm còn chưa tới, mảnh sân nhỏ vô cùng yên tĩnh.

Trong phòng bếp vang lên tiếng của Nhuận Nương và Đường Đông Đông.

"Phi Ca, ngươi về rồi à".

Nhuận Nương nghe thấy tiếng vó ngựa, chạy ra từ trong phòng bếp, cười nói: "Mau đi rửa tay, mì sắp chín rồi, Phi Ca, huynh ăn trước đi, Lương ca tối qua tặng ta hai con gà đồi, ngày mai ta hầm cho huynh ăn".

"Lên xe ăn há cảo xuống xe ăn mì, có vẻ như ta thật sự có lộc ăn, đến đúng lúc thật đấy".

Kim Phi ôm Tiểu Nga từ trên ngựa xuống, cười nói.

Tài nghệ nấu nướng của Nhuận Nương không tồi, đặc biệt là nấu mì, vô cùng ngon, Kim Phi rất thích.

"Hôm nay nấu cháo yến mạch, chứ không phải mì".

Đường Đông Đông ranh mãnh nhìn Nhuận Nương: "Nghe nói huynh trở lại, nên tỷ ấy mới làm".

"Nhuận Nương khổ cực rồi".

Kim Phi mỉm cười lấy ra một cây trâm đưa cho Nhuận Nương: "Nào, ta cướp được cái này từ tay người Đảng Hạng, tặng cô đớ".

Sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, khi thu dọn chiến lợi phẩm, y phát hiện ra mấy cây trâm ở chỗ Đảng Hạng, là loại trang sức làm từ ngọc trai, cũng không biết cướp. từ đâu, Kim Phi liền lấy mấy cây.

Cấp bậc tướng lĩnh của Đảng Hạng không thấp, loại †râm chúng giấu đương nhiên không phải mặt hàng bình thường.

Cây trâm này được làm từ bạc, trông sáng lấp lánh, bên trên còn có một viên bảo thạch nhỏ, trông không hề rẻ.

Không có người phụ nữ nào không thích trang sức, khi lấy cây trâm ra, Quan Hạ Nhi cũng bị thu hút.

Nghe thấy Kim Phi muốn tặng nó cho Nhuận Nương, ánh mắt cô tối sâm xuống.

Nhưng còn chưa nói gì. "Phi ca, không được đâu".

Nhuận Nương lùi về sau: "Tặng cho Hạ Nhi tỷ thì hơn". "Hạ Nhi cũng có, cây trâm này vốn để tặng cho cô'.

Kim Phi đặt cây trâm lên bàn bếp: "Cô nhớ cầm lấy nhé, mất là thôi đó".

"Nhuận Nương, tướng công nói tặng muội, muội cầm đi, nếu không chẳng phải sẽ khiến tướng công mất thể diện sao?"

Quan Hạ Nhi mỉm cười cầm lấy cây trâm, cài lên đầu Nhuận Nương: "Đẹp thật".

"Nhuận Nương, đừng nói nữa, mau khuấy đi, mì sắp. dính vào nhau rồi".

Đường Đông Đông phối hợp đứng từ trong bếp hét lên.

"Đến đây!" Nhuận Nương vội vàng chạy vào phòng bếp.

"Anh rể, muội cũng muốn".

Tiểu Nga duỗi cánh tay nhỏ ra.

"Đương nhiên sao có thể thiếu phần của muội được".

Kim Phi lấy ra hai cây trâm giống hệt nhau từ trong túi, một cái cài lên đầu cho Tiểu Nga, một cái đưa cho

Quan Hạ Nhi: "Cái này cho Đông Đông".

Đường Đông Đông cũng không khách khí, cười nhận lấy chiếc trâm.

Nhuận Nương vẫn lo lắng, nhìn Đường Đông Đông nhận lấy chiếc trâm, giờ mới cảm thấy yên tâm,

Sống mười mấy năm, đây là lần đầu cô ấy nhận được quà, còn là món quà quý giá như vậy.

Trong lòng cảm thấy hí hửng, khóe mắt ươn ướt.

Người từng bước qua bóng tối sẽ càng quý trọng ánh sáng.

Sau khi bị Tạ Quang chọn trúng, cuộc đời cô ấy chìm trong bóng tối.

Ngày thành hôn, Tạ Quang đánh cô ấy một trận, còn cướp tất cả mọi thứ của cô ấy, nhốt cô ấy trong căn phòng nhỏ tối đen chịu đói chịu khát.

Sau khi về nhà mẹ đẻ lại bị đuổi đi, không có nơi nương tựa.

May mà Kim Phi thu nhận cô ấy, cô ấy mới cảm thấy yên tâm.

Bây giờ, Nhuận Nương mới cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Lúc này cô ấy thầm quyết định, chỉ cần Quan Hạ Nhi và Kim Phi không đuổi cô ấy đi, cô ấy sẽ ở đây cả đời để nấu cơm.

Nhuận Nương, Đường Đông Đông đều có quà, Quan Hạ Nhi là vợ đương nhiên sao có thể thiếu.

Kim Phi lấy túi nhét vào tay Quan Hạ Nhi. "Hạ Nhi, mấy cái bên trong này đều là của nàng".

Trong túi không chỉ có năm sáu cây trâm, mà còn có không ít bảo thạch, dây chuyền,...

Quan Hạ Nhi vốn còn đang cảm thấy ủ dột, nhưng sau khi mở túi ra nhìn liền hết buồn, vội vàng ôm túi chạy về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK