*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống.
Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được.
Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân.
Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất.
Thật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu.
Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng.
Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y.
Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất.
“Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”.
Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?”
“Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi.
Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm.
Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại.
Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến.
“Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi.
“Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”.
Khánh Mộ Lam đáp.
“Được”.
Kim Phi gật đầu.
Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được.
Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.
“Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.
“Không đâu”, Kim Phi lắc đầu: “Đợi nói đến chuyện quân y, ta sẽ lên”.
Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống.
Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được.
Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân.
Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất.
Thật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu.
Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng.
Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y.
Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất.
“Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”.
Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?”
“Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi.
Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm.
Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại.
Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến.
“Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi.
“Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”.
Khánh Mộ Lam đáp.
“Được”.
Kim Phi gật đầu.
Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được.
Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.
“Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”.
Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.
“Không đâu”, Kim Phi lắc đầu: “Đợi nói đến chuyện quân y, ta sẽ lên”.