Ngay khi hai người chạy đi, trong rừng cây truyền ra tiếng huýt sáo.
Đội trưởng tiểu đội một nằm bò trên mặt đất.
Giây tiếp theo, những tiếng rít chói tai liên tiếp bay qua đầu.
Ngay sau đó, một đám thổ phỉ lao ra khỏi rừng hét lớn.
“Có người thật!”
Đội trưởng tiểu đội một kinh hãi, đứng dậy chạy tới nấp sau một tảng đá lớn.
Cũng may Thấm Nhi đã kịp thời nhắc nhở, không có cựu binh và thị vệ nào bị trúng tên, cả đám người cùng trốn sau tảng đá.
“Ngươi dẫn đường kiểu gì thế, sao lại có thổ phỉ mai phục?”
Thấm Nhi hung dữ nhìn chằm chằm Ngưu Bôn: “Ngươi cùng phe với đám thổ phỉ phải không?”
“Thấm Nhi, đừng nói bậy, nếu Đại Ngưu muốn hại chúng chúng ta thì lúc đầu đã không cứu chúng ta rồi”.
Cửu công chúa nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chúng ta đi đường nào cũng sẽ gặp thổ phỉ”.
“Điện hạ thật thông minh!”, đội trưởng tiểu đội một nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, gật đầu liên tục.
Thấm Nhi không có tâm trạng để cãi cọ với đội trưởng tiểu đội một, cô ấy cúi đầu nhìn xuống: “Có ít nhất hai trăm tên thổ phỉ, hơn nữa người bắn tên vẫn còn đang trốn trong rừng, điện hạ, nên làm gì đây?”
“Thổ phỉ người đông thế mạnh, chúng ta không nên dây dưa với bọn chúng”.
Sắc mặt Cửu công chúa tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Rút lui, quay về thôi, Đại Ngưu, ngươi dẫn đường!”
“Vâng!”
Đội trưởng tiểu đội một đồng ý, lại dẫn mọi người lên núi.
Châu Nhi thấy Cửu công chúa chạy chậm, vội cõng Cửu công chúa trên lưng.
Thổ phỉ ở phía sau không ngừng theo sát.
...
Cùng lúc đó, nhân lúc tạnh mưa Kim Phi và Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng chạy đến bến đò.
Lúc này một chiếc thuyền chở hàng khổng lồ đang đậu ở bến đò, chính là chiếc thuyền chở muối mà Quan Trụ Tử đang đứng.
Quan Trụ Tử đang nói gì đó, nhưng cách hơi xa nên không nghe rõ.
“Lúc nãy ta còn lo lắng Vũ Dương đã tới rồi, may mà cô ấy còn chưa tới”.
Khánh Mộ Lam thấy bến đò chỉ có thuyền muối, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Kim Phi, Quan Trụ Tử vội vàng từ xa chạy tới, hô to: “Em rể, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”, trong lòng Kim Phi hơi căng thẳng.
“Hôm qua ta thuê một chiếc thuyền chở hàng, chủ thuyền chở hàng tên là Ngụy Lão Tam, sáng nay ta và con trai đến bến tàu...”
“Dừng lại, dừng lại! Ta không muốn biết chủ thuyền tên gì!”
Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, nhìn về phía nữ chưởng quầy đến sau: “Đồng Đồng, cô nói đi!”
Đội trưởng tiểu đội một nằm bò trên mặt đất.
Giây tiếp theo, những tiếng rít chói tai liên tiếp bay qua đầu.
Ngay sau đó, một đám thổ phỉ lao ra khỏi rừng hét lớn.
“Có người thật!”
Đội trưởng tiểu đội một kinh hãi, đứng dậy chạy tới nấp sau một tảng đá lớn.
Cũng may Thấm Nhi đã kịp thời nhắc nhở, không có cựu binh và thị vệ nào bị trúng tên, cả đám người cùng trốn sau tảng đá.
“Ngươi dẫn đường kiểu gì thế, sao lại có thổ phỉ mai phục?”
Thấm Nhi hung dữ nhìn chằm chằm Ngưu Bôn: “Ngươi cùng phe với đám thổ phỉ phải không?”
“Thấm Nhi, đừng nói bậy, nếu Đại Ngưu muốn hại chúng chúng ta thì lúc đầu đã không cứu chúng ta rồi”.
Cửu công chúa nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chúng ta đi đường nào cũng sẽ gặp thổ phỉ”.
“Điện hạ thật thông minh!”, đội trưởng tiểu đội một nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, gật đầu liên tục.
Thấm Nhi không có tâm trạng để cãi cọ với đội trưởng tiểu đội một, cô ấy cúi đầu nhìn xuống: “Có ít nhất hai trăm tên thổ phỉ, hơn nữa người bắn tên vẫn còn đang trốn trong rừng, điện hạ, nên làm gì đây?”
“Thổ phỉ người đông thế mạnh, chúng ta không nên dây dưa với bọn chúng”.
Sắc mặt Cửu công chúa tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Rút lui, quay về thôi, Đại Ngưu, ngươi dẫn đường!”
“Vâng!”
Đội trưởng tiểu đội một đồng ý, lại dẫn mọi người lên núi.
Châu Nhi thấy Cửu công chúa chạy chậm, vội cõng Cửu công chúa trên lưng.
Thổ phỉ ở phía sau không ngừng theo sát.
...
Cùng lúc đó, nhân lúc tạnh mưa Kim Phi và Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng chạy đến bến đò.
Lúc này một chiếc thuyền chở hàng khổng lồ đang đậu ở bến đò, chính là chiếc thuyền chở muối mà Quan Trụ Tử đang đứng.
Quan Trụ Tử đang nói gì đó, nhưng cách hơi xa nên không nghe rõ.
“Lúc nãy ta còn lo lắng Vũ Dương đã tới rồi, may mà cô ấy còn chưa tới”.
Khánh Mộ Lam thấy bến đò chỉ có thuyền muối, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Kim Phi, Quan Trụ Tử vội vàng từ xa chạy tới, hô to: “Em rể, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”, trong lòng Kim Phi hơi căng thẳng.
“Hôm qua ta thuê một chiếc thuyền chở hàng, chủ thuyền chở hàng tên là Ngụy Lão Tam, sáng nay ta và con trai đến bến tàu...”
“Dừng lại, dừng lại! Ta không muốn biết chủ thuyền tên gì!”
Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, nhìn về phía nữ chưởng quầy đến sau: “Đồng Đồng, cô nói đi!”