Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.
Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.
Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ anh ta hiểu ra.
Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!
Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.
Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?
Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.
Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.
Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.
Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.
Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.
Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.
“Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.
“Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.
Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.
Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.
Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.
Thực tế chứng minh cực kỳ thành công.
Trước đây Kim Phi đã có mấy lần chiến đấu lấy ít thắng nhiều, đều là dựa vào ưu thế về vũ khí và địa hình, thế nhưng lần này thổ phỉ phân tán khắp nơi trên núi Ngũ Lang, rất khó dựa vào xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để đánh giết quy mô lớn.
Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.
Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ anh ta hiểu ra.
Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!
Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.
Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?
Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.
Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.
Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.
Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.
Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.
Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.
“Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.
“Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.
Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.
Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.
Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.
Thực tế chứng minh cực kỳ thành công.
Trước đây Kim Phi đã có mấy lần chiến đấu lấy ít thắng nhiều, đều là dựa vào ưu thế về vũ khí và địa hình, thế nhưng lần này thổ phỉ phân tán khắp nơi trên núi Ngũ Lang, rất khó dựa vào xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để đánh giết quy mô lớn.