“Nhuận Nương, nàng không thể nói như vậy, Kim Phi xoa tóc Nhuận Nương: “Quả thực ta có liên quan đến việc Linh Lung cô nương có thể làm đại chưởng quầy tiền trang, nhưng đây cũng là năng lực của cô ấy. Nếu không có cô ấy thì tiền trang khó hoạt động, phát triển đến quy mô như hiện nay là đôi bên cùng có lợi, biết chưa?”
"Cho nên tỷ tỷ mới cho rằng chàng nên cưới Linh Lung cô nương về!" Nhuận Nương nói: "Tiền trang trọng yếu như vậy, mà Linh Lung cô nương lại lợi hại thế kia, chỉ khi cưới về thì mới có thể yên tâm, bằng không sau này cô ấy gả cho người khác, cũng sẽ không một lòng với chàng thì thế nào?"
“Vậy nàng lại có nhiều tỷ tỷ hơn rồi!” Kim Phi liếc nhìn Nhuận Nương một cái.
Thời đại phong kiến, các phi tần thường căn cứ vào thời gian vào cửa để sắp xếp, người vào sau gọi người vào trước là tỷ,
Nhưng Nhuận Nương lại là ngoại lệ, có lẽ vì thân phận trước đây nên cô ấy còn tự ti hơn cả Quan Hạ Nhị, thấy ai cô ấy cũng chủ động gọi là tỷ.
“Nhiều tỷ tỷ hơn thì nhiều hơn thôi!” Nhuận Nương không để ý chút nào nói.
"Vậy cũng không thể nói cưới là cưới, nhất định phải có tình cảm chứ?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.
"Không sao, sau khi Linh Lung cô nương gả tới, phát triển tình cảm cũng không muộn!" Nhuận Nương ôm Kim Phi và nói: "Đương gia tốt như vậy, cô nương nào mắt bị mù mới không thích!"
“Nàng đúng là trong mắt kẻ sỉ tình có Tây Thi!” Kim Phi bị Nhuận Nương chọc cười.
Y biết lời nói của Nhuận Nương nhất định là nhằm lấy lòng y, nhưng Kim Phi cũng biết, nếu nói người quan tâm đến y nhất thì chắc chắn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Đám người Cửu công chúa, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi đều có sự nghiệp riêng, ngay cả Bắc Thiên Tâm cũng mở lớp võ thuật, dạy trẻ con trong làng luyện võ, chỉ có hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đặt hết tâm tư trên người y, suốt ngày lo läng y sẽ khát, đói, lạnh.
“Tây Thi là ai?” Nhuận Nương tò mò hỏi: “Đương gia thích cô ấy à, hay là bảo tỷ tỷ đi hỏi cưới?"
"Không là ai cả, chỉ thuận miệng nói chuyện thôi!" Kim Phi vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: "Ngoài việc hỏi cưới, Hạ Nhi còn giao cho nàng nhiệm vụ gì?"
Nhuận Nương nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng.
Kim Phi thấy vậy càng thêm tò mò, hỏi: "Thật sự còn có. những nhiệm vụ khác à? Nói cho ta biết, rốt cuộc là nhiệm vụ gì”
Nhưng Nhuận Nương lại cúi đầu không chịu nói gì.
“Nàng không nói, ta sẽ cù lét nàng!” Kim Phi uy hiếp.
Thấy Nhuận Nương vẫn không chịu nói gì, Kim Phi ra tay luôn.
Nhuận Nương sợ nhất bị cù lét, cô ấy co rúm người lại, cười cầu xin tha thứ, nói: “Đương gia, xin đừng cù ta nữa, ta nói!"
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Kim Phi dừng lại: “Nói đi!”
"Tỷ nói, ta... ta cố gắng một chút... mang thai đứa trẻ càng sớm càng tốt... Nhuận Nương cúi đầu trả lời.
"Hạ Nhi thật sự là..." Kim Phi không biết nên nói gì.
Chẳng trách gần đây y cảm thấy Nhuận Nương có gì đó không ổn, cô ấy càng ngày càng nhiệt tình, vốn tưởng rằng Nhuận Nương đang nếm được vị ngọt, nhưng bây giờ y mới nhận ra sau lưng cô ấy có người đang gây rắc rối.
Nói xong, Nhuận Nương ngượng ngùng, nhào vào trong ngực Kim Phi, không ngừng dùng đầu huých vào bụng Kim Phi.
Xe ngựa đi về phía tây trong lúc hai người đang chơi đùa, sau nhiều ngày lặn lội, đã đến biên giới Tây Xuyên và dừng lại trước một con kênh.
“Tiên sinh, Ngụy đại nhân tới rồi!"
Thiết Chùy hét lên ngoài cửa sổ.
"Cho nên tỷ tỷ mới cho rằng chàng nên cưới Linh Lung cô nương về!" Nhuận Nương nói: "Tiền trang trọng yếu như vậy, mà Linh Lung cô nương lại lợi hại thế kia, chỉ khi cưới về thì mới có thể yên tâm, bằng không sau này cô ấy gả cho người khác, cũng sẽ không một lòng với chàng thì thế nào?"
“Vậy nàng lại có nhiều tỷ tỷ hơn rồi!” Kim Phi liếc nhìn Nhuận Nương một cái.
Thời đại phong kiến, các phi tần thường căn cứ vào thời gian vào cửa để sắp xếp, người vào sau gọi người vào trước là tỷ,
Nhưng Nhuận Nương lại là ngoại lệ, có lẽ vì thân phận trước đây nên cô ấy còn tự ti hơn cả Quan Hạ Nhị, thấy ai cô ấy cũng chủ động gọi là tỷ.
“Nhiều tỷ tỷ hơn thì nhiều hơn thôi!” Nhuận Nương không để ý chút nào nói.
"Vậy cũng không thể nói cưới là cưới, nhất định phải có tình cảm chứ?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.
"Không sao, sau khi Linh Lung cô nương gả tới, phát triển tình cảm cũng không muộn!" Nhuận Nương ôm Kim Phi và nói: "Đương gia tốt như vậy, cô nương nào mắt bị mù mới không thích!"
“Nàng đúng là trong mắt kẻ sỉ tình có Tây Thi!” Kim Phi bị Nhuận Nương chọc cười.
Y biết lời nói của Nhuận Nương nhất định là nhằm lấy lòng y, nhưng Kim Phi cũng biết, nếu nói người quan tâm đến y nhất thì chắc chắn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Đám người Cửu công chúa, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi đều có sự nghiệp riêng, ngay cả Bắc Thiên Tâm cũng mở lớp võ thuật, dạy trẻ con trong làng luyện võ, chỉ có hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đặt hết tâm tư trên người y, suốt ngày lo läng y sẽ khát, đói, lạnh.
“Tây Thi là ai?” Nhuận Nương tò mò hỏi: “Đương gia thích cô ấy à, hay là bảo tỷ tỷ đi hỏi cưới?"
"Không là ai cả, chỉ thuận miệng nói chuyện thôi!" Kim Phi vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: "Ngoài việc hỏi cưới, Hạ Nhi còn giao cho nàng nhiệm vụ gì?"
Nhuận Nương nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng.
Kim Phi thấy vậy càng thêm tò mò, hỏi: "Thật sự còn có. những nhiệm vụ khác à? Nói cho ta biết, rốt cuộc là nhiệm vụ gì”
Nhưng Nhuận Nương lại cúi đầu không chịu nói gì.
“Nàng không nói, ta sẽ cù lét nàng!” Kim Phi uy hiếp.
Thấy Nhuận Nương vẫn không chịu nói gì, Kim Phi ra tay luôn.
Nhuận Nương sợ nhất bị cù lét, cô ấy co rúm người lại, cười cầu xin tha thứ, nói: “Đương gia, xin đừng cù ta nữa, ta nói!"
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Kim Phi dừng lại: “Nói đi!”
"Tỷ nói, ta... ta cố gắng một chút... mang thai đứa trẻ càng sớm càng tốt... Nhuận Nương cúi đầu trả lời.
"Hạ Nhi thật sự là..." Kim Phi không biết nên nói gì.
Chẳng trách gần đây y cảm thấy Nhuận Nương có gì đó không ổn, cô ấy càng ngày càng nhiệt tình, vốn tưởng rằng Nhuận Nương đang nếm được vị ngọt, nhưng bây giờ y mới nhận ra sau lưng cô ấy có người đang gây rắc rối.
Nói xong, Nhuận Nương ngượng ngùng, nhào vào trong ngực Kim Phi, không ngừng dùng đầu huých vào bụng Kim Phi.
Xe ngựa đi về phía tây trong lúc hai người đang chơi đùa, sau nhiều ngày lặn lội, đã đến biên giới Tây Xuyên và dừng lại trước một con kênh.
“Tiên sinh, Ngụy đại nhân tới rồi!"
Thiết Chùy hét lên ngoài cửa sổ.