“Chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, đi về lên xuống thuyền rắc rối quá, cứ ở trên thuyền đi.”
Kim Phi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Quay về bảo thủy quân xây dựng bến tàu ở đây xong rồi trở lại.”
Quần đảo Đông Hải giờ đều là nơi không người, ai chiếm đóng thì là của người đó, tất nhiên Kim Phi sẽ không khách khí rồi.
Bây giờ phái người đi chiếm đóng trước, sau đó đợi tình hình bên Đông Hải ổn định, Kim Phi sẽ xây dựng lại một đội thủy quân mới, chỉ cần là đảo nhỏ không ai nhận, đều phải chiếm đóng hết!
Y muốn thành lập một chuỗi phòng ngự lâu dài ở ngoài nước, muốn tiến vào Trung Nguyên, phải phá bỏ được những chuỗi phòng ngự này trước rồi nói tiếp.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lại cảm thấy đầy năng lượng.
Đảo Tiêu Lâm không có bến nước sâu, thuyền lớn chỉ có thể dừng ở khu vực cách bờ bờ trăm mét, sau đó ngồi thuyền nhỏ để lên đảo, quá phiền phức, còn không bằng sống luôn trên thuyền.
Boong tàu có đầy đủ cơ sở hạ tầng, còn không có muỗi, thoải mái hơn nhà cỏ tranh mà cướp biển xây trên đảo nữa.
Quyết định này khiến Đường Tiểu Bắc vui sướng vô cùng.
Mấy ngày gần đây, cô ấy thu hoạch khá nhiều cá, đang lo lắng câu cá trên đảo sẽ không được thoải mái như trên thuyền.
Đại Lưu đồng ý, sắp xếp người đi thông báo cho thủy thủ thả neo. Ngôn Tình Hay
Một quả khinh khí cầu cũng bay lên cao theo, nhân viên hộ tống ở trên sẽ dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh.
Dường như thổ phỉ đã biết Kim Phi sắp tới, nên mấy ngày trôi qua, chưa từng ra ngoài.
Ngược lại có hai đội thuyền thủy quân đi tuần tra qua đây, đến đảo Tiêu Lâm bổ sung nước ngọt và lương thực.
Trước khi Kim Phi tới đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không vội vàng
Đời trước y bận học tập đi làm, sau khi tới Đại Khang thì bận sinh sống, bận chống lại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, cứ bôn ba qua lại mãi, bây giờ khó lắm mới có chút thời gian nhàn rỗi, y đành xem như là kì nghỉ vậy.
Phong cảnh gần đảo Tiêu Lâm đẹp như tranh, cả ngày đã làm việc mệt mỏi rồi, đi câu cá với Đường Tiểu Bắc, nhìn cảnh vật xung quanh, thậm chí lúc hào hứng còn có thể xuống biển, thể hiện khả năng bơi chó của y một vòng.
Ban đêm cũng có người đẹp làm bạn, quả là cuộc sống tốt đẹp mà đời trước Kim Phi luôn tha thiết mơ ước.
Nếu vừa tới Đại Khang đã có cuộc sống này, có khả năng Kim Phi đã ở lại Đông Hải bắt cá kiếm sống luôn rồi.
Nhưng bây giờ y đã có ràng buộc ở Kim Xuyên, cho nên y chỉ cho bản thân ở lại hai mươi ngày thôi.
Nếu hết hai mươi ngày mà vẫn chưa tìm thấy cướp biển, thì y sẽ lên bờ quay về.
Chung quy thì Cửu công chúa cũng sắp sinh rồi, y phải nhanh chóng quay về.
Ngày thứ mười lăm vào Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đã tới.
Không đến từ bờ phía tây, mà tới từ phía đông.
“Quốc sư đại nhân, ta dẫn đội thuyền đi truy đuổi xa đến tận ba trăm dặm, mà vẫn không phát hiện ra tung tích của cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Nếu đi tiếp về trước, nước trên thuyền sẽ không đủ, chỉ đành quay về.”
Nhiệm vụ chính của thủy quân Đại Khang là phòng ngự cướp biển gần biển và trên bờ, không chiến đấu xa thuyền, có thể đuổi tới tận ba trăm dặm, đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Kim Phi cũng không tiện tiếp tục trách phạt nữa, mở miệng hỏi: “Đi thăm dò hết các hải đảo dọc đường chưa?”
“Thăm dò rồi, theo dặn dò của tiên sinh, trên đảo nào có nước thì đều để người lại trông coi, một khi phát hiện tung tích của cướp biển, bọn họ sẽ dùng chim bồ câu để truyền tin đến đảo Đông Liên.” Trịnh Trì Viên đáp.
Kim Phi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Quay về bảo thủy quân xây dựng bến tàu ở đây xong rồi trở lại.”
Quần đảo Đông Hải giờ đều là nơi không người, ai chiếm đóng thì là của người đó, tất nhiên Kim Phi sẽ không khách khí rồi.
Bây giờ phái người đi chiếm đóng trước, sau đó đợi tình hình bên Đông Hải ổn định, Kim Phi sẽ xây dựng lại một đội thủy quân mới, chỉ cần là đảo nhỏ không ai nhận, đều phải chiếm đóng hết!
Y muốn thành lập một chuỗi phòng ngự lâu dài ở ngoài nước, muốn tiến vào Trung Nguyên, phải phá bỏ được những chuỗi phòng ngự này trước rồi nói tiếp.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lại cảm thấy đầy năng lượng.
Đảo Tiêu Lâm không có bến nước sâu, thuyền lớn chỉ có thể dừng ở khu vực cách bờ bờ trăm mét, sau đó ngồi thuyền nhỏ để lên đảo, quá phiền phức, còn không bằng sống luôn trên thuyền.
Boong tàu có đầy đủ cơ sở hạ tầng, còn không có muỗi, thoải mái hơn nhà cỏ tranh mà cướp biển xây trên đảo nữa.
Quyết định này khiến Đường Tiểu Bắc vui sướng vô cùng.
Mấy ngày gần đây, cô ấy thu hoạch khá nhiều cá, đang lo lắng câu cá trên đảo sẽ không được thoải mái như trên thuyền.
Đại Lưu đồng ý, sắp xếp người đi thông báo cho thủy thủ thả neo. Ngôn Tình Hay
Một quả khinh khí cầu cũng bay lên cao theo, nhân viên hộ tống ở trên sẽ dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh.
Dường như thổ phỉ đã biết Kim Phi sắp tới, nên mấy ngày trôi qua, chưa từng ra ngoài.
Ngược lại có hai đội thuyền thủy quân đi tuần tra qua đây, đến đảo Tiêu Lâm bổ sung nước ngọt và lương thực.
Trước khi Kim Phi tới đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không vội vàng
Đời trước y bận học tập đi làm, sau khi tới Đại Khang thì bận sinh sống, bận chống lại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, cứ bôn ba qua lại mãi, bây giờ khó lắm mới có chút thời gian nhàn rỗi, y đành xem như là kì nghỉ vậy.
Phong cảnh gần đảo Tiêu Lâm đẹp như tranh, cả ngày đã làm việc mệt mỏi rồi, đi câu cá với Đường Tiểu Bắc, nhìn cảnh vật xung quanh, thậm chí lúc hào hứng còn có thể xuống biển, thể hiện khả năng bơi chó của y một vòng.
Ban đêm cũng có người đẹp làm bạn, quả là cuộc sống tốt đẹp mà đời trước Kim Phi luôn tha thiết mơ ước.
Nếu vừa tới Đại Khang đã có cuộc sống này, có khả năng Kim Phi đã ở lại Đông Hải bắt cá kiếm sống luôn rồi.
Nhưng bây giờ y đã có ràng buộc ở Kim Xuyên, cho nên y chỉ cho bản thân ở lại hai mươi ngày thôi.
Nếu hết hai mươi ngày mà vẫn chưa tìm thấy cướp biển, thì y sẽ lên bờ quay về.
Chung quy thì Cửu công chúa cũng sắp sinh rồi, y phải nhanh chóng quay về.
Ngày thứ mười lăm vào Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đã tới.
Không đến từ bờ phía tây, mà tới từ phía đông.
“Quốc sư đại nhân, ta dẫn đội thuyền đi truy đuổi xa đến tận ba trăm dặm, mà vẫn không phát hiện ra tung tích của cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Nếu đi tiếp về trước, nước trên thuyền sẽ không đủ, chỉ đành quay về.”
Nhiệm vụ chính của thủy quân Đại Khang là phòng ngự cướp biển gần biển và trên bờ, không chiến đấu xa thuyền, có thể đuổi tới tận ba trăm dặm, đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Kim Phi cũng không tiện tiếp tục trách phạt nữa, mở miệng hỏi: “Đi thăm dò hết các hải đảo dọc đường chưa?”
“Thăm dò rồi, theo dặn dò của tiên sinh, trên đảo nào có nước thì đều để người lại trông coi, một khi phát hiện tung tích của cướp biển, bọn họ sẽ dùng chim bồ câu để truyền tin đến đảo Đông Liên.” Trịnh Trì Viên đáp.