*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra không chỉ trường làng mà mấy người Mãn Thương và Đường Đông Đông cũng cảm thấy Kim Phi quan trọng hóa vấn đề.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ suy ngẫm.
Vì Cửu công chúa từng ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, nhiều lúc cô ấy đều đi cùng, từng nghe Kim Phi và Cửu công chúa phân tích tình hình.
“Trưởng làng, lần này lại khác”.
Kim Phi giải thích: “Mấy năm trước nội bộ Thổ Phiên cũng đang có loạn chiến, những kẻ xâm chiếm vùng biên giới đều là những người di cư nên họ không dám đi sâu vào trong.
Nhưng mấy năm nay nội loạn ở Thổ Phiên cơ bản đã kết thúc, cũng trở nên bất ổn, luôn tìm cơ hội để khơi mào chiến tranh toàn diện.
Hiện giờ Đại Khang đã lực bất tòng tâm với việc chống lại Đảng Hạng và Khiết Đan, không dám khiêu chiến với Thổ Phiên nữa nên Cửu công chúa mới đi hòa hiếu kết giao, hy vọng mượn sức mạnh của người Thổ Phiên để kiềm chế Đảng Hạng.
Trên đường đi nhiều lần công chúa điện hạ gặp ám sát, tất cả đều liên quan đến Phùng Thánh và người Đảng Hạng, bây giờ Phùng Thánh lại cấu kết với sứ giả Thổ Phiên, cuộc hôn nhân kết giao lần này của điện hạ có lẽ đã thất bại.
Nghe Kim Phi giải thích, mọi người đều hiểu đại khái tình hình hiện giờ, cũng đã rõ tại sao Kim Phi lại lo lắng như vậy.
“Ta đã biết người Thổ Phiên có dã tâm từ lâu”, trưởng làng mắng: “Nhưng Kim Phi, ta nghe các trưởng lão nói hơn một trăm năm trước, người Thổ Phiên đã mấy lần đánh phủ Tây Xuyên, nhưng chúng đều đi về phía đông, chưa từng đến Xuyên Bắc nên lần này cũng sẽ không đến đâu nhỉ?”
Người Thổ Phiên cũng là những người du mục, kỵ binh cũng rất mạnh.
Quảng Nguyên nằm ở Bắc Xuyên, địa hình chủ yếu là đồi núi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến, thế nên sau khi người Thổ Phiên chiếm được phủ Thành Đô, chúng thường tiến về phía đông đến Tây Xuyên để cướp bóc.
Địa bình ở đó bằng phẳng, sản vật phong phú, là vị trí đắc địa cho kỵ binh cướp bóc, ít khi đến khu vực Quảng Nguyên.
“Trưởng làng, cho dù người Thổ Phiên có đến hay không, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước”.
Trương Lương nói: “Chúng ta có thể không dùng đến những thứ đã chuẩn bị nhưng không thể đợi chúng đánh đến đây, chúng ta lại chẳng chuẩn bị gì cả”.
“Lương huynh nói đúng đấy, chúng ta phải có sự chuẩn bị mới tránh được nguy cơ và hiểm họa, không thể đợi nước đến mới nhảy”.
Kim Phi nói: “Đại Khang và Thổ Phiên có ân oán đã lâu chắc chắn sẽ đánh nhau, cho dù lần này không đánh thì sau này cũng sẽ xảy ra”.
“Ta nghĩ không lâu nữa đâu”.
Trương Lương nói: “Tâm cơ của Phùng Thánh rất thâm sâu, lại sống ở Xuyên Thục nhiều năm nên rất quen thuộc với Xuyên Thục. Bây giờ ông ta chạy đến Thổ Phiên, rất có thể ông ta sẽ xúi giục Thổ Phiên tấn công Đại Khang”.
“Thế nên bây giờ chúng ta phải chuẩn bị thật tốt”, Kim Phi nói tiếp.
“Tiên sinh, đại ca, hai người nói xem phải làm sao?”, Mãn Thương hỏi.
“Trước tiên mọi người đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài để mọi người không hoảng loạn”, Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ”.
“Biết rồi”.
Mọi người đều gật đầu.
“Tiểu Bắc, khoảng thời gian trước ta bảo đội thương nhân vận chuyển lương thực, đã có kết quả chưa?”
Kim Phi lại nhìn Đường Tiểu Bắc.
Trong tay có lương thực thì mới có thể không lo sợ.
Lương thực là điều đảm bảo cơ bản nhất để sinh tồn.
Cũng là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất.
“Mới có hai thuyền đến, đều mua từ phủ Kinh Triệu”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Có tin tức từ phía Giang Nam, hai năm nay thu hoạch ở Giang Nam rất tốt, rất nhiều thương gia đã tích trữ được không ít lương thực, mua rất nhiều, nhưng đi ngược dòng nước sẽ khá chậm, ước chừng sẽ mất một khoảng thời gian mới có thể quay lại”.
“Tìm thêm vài người kéo thuyền, tăng gấp đôi tiền công, thay nhau kéo mà vẫn đảm bảo an toàn, vận chuyển lương thực về với tốc độ nhanh nhất”.
Kim Phi nói: “Ngoài ra, có thể mua được bao nhiêu lương thực từ những người buôn thì mua, chất đầy lương khố của đỉnh Song Đà, núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, Hắc Thủy Câu cho ta, nếu không chất được nữa thì xây thêm”.
“Nếu thế người buôn lương thực chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tăng giá, hơn nữa chúng ta chưa chắc đủ ngân lượng…”
Đường Tiểu Bắc nói.
“Nếu nhà buôn nào tăng giá quá nhiều thì đến nơi khác, tìm nhà buôn khác. Còn ngân lượng…”
Kim Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa ta lấy một chút trân châu Thủy Ngọc đưa cho muội, lấy nó đi đổi”.
Thật ra không chỉ trường làng mà mấy người Mãn Thương và Đường Đông Đông cũng cảm thấy Kim Phi quan trọng hóa vấn đề.
Chỉ có Đường Tiểu Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ suy ngẫm.
Vì Cửu công chúa từng ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, nhiều lúc cô ấy đều đi cùng, từng nghe Kim Phi và Cửu công chúa phân tích tình hình.
“Trưởng làng, lần này lại khác”.
Kim Phi giải thích: “Mấy năm trước nội bộ Thổ Phiên cũng đang có loạn chiến, những kẻ xâm chiếm vùng biên giới đều là những người di cư nên họ không dám đi sâu vào trong.
Nhưng mấy năm nay nội loạn ở Thổ Phiên cơ bản đã kết thúc, cũng trở nên bất ổn, luôn tìm cơ hội để khơi mào chiến tranh toàn diện.
Hiện giờ Đại Khang đã lực bất tòng tâm với việc chống lại Đảng Hạng và Khiết Đan, không dám khiêu chiến với Thổ Phiên nữa nên Cửu công chúa mới đi hòa hiếu kết giao, hy vọng mượn sức mạnh của người Thổ Phiên để kiềm chế Đảng Hạng.
Trên đường đi nhiều lần công chúa điện hạ gặp ám sát, tất cả đều liên quan đến Phùng Thánh và người Đảng Hạng, bây giờ Phùng Thánh lại cấu kết với sứ giả Thổ Phiên, cuộc hôn nhân kết giao lần này của điện hạ có lẽ đã thất bại.
Nghe Kim Phi giải thích, mọi người đều hiểu đại khái tình hình hiện giờ, cũng đã rõ tại sao Kim Phi lại lo lắng như vậy.
“Ta đã biết người Thổ Phiên có dã tâm từ lâu”, trưởng làng mắng: “Nhưng Kim Phi, ta nghe các trưởng lão nói hơn một trăm năm trước, người Thổ Phiên đã mấy lần đánh phủ Tây Xuyên, nhưng chúng đều đi về phía đông, chưa từng đến Xuyên Bắc nên lần này cũng sẽ không đến đâu nhỉ?”
Người Thổ Phiên cũng là những người du mục, kỵ binh cũng rất mạnh.
Quảng Nguyên nằm ở Bắc Xuyên, địa hình chủ yếu là đồi núi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến, thế nên sau khi người Thổ Phiên chiếm được phủ Thành Đô, chúng thường tiến về phía đông đến Tây Xuyên để cướp bóc.
Địa bình ở đó bằng phẳng, sản vật phong phú, là vị trí đắc địa cho kỵ binh cướp bóc, ít khi đến khu vực Quảng Nguyên.
“Trưởng làng, cho dù người Thổ Phiên có đến hay không, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước”.
Trương Lương nói: “Chúng ta có thể không dùng đến những thứ đã chuẩn bị nhưng không thể đợi chúng đánh đến đây, chúng ta lại chẳng chuẩn bị gì cả”.
“Lương huynh nói đúng đấy, chúng ta phải có sự chuẩn bị mới tránh được nguy cơ và hiểm họa, không thể đợi nước đến mới nhảy”.
Kim Phi nói: “Đại Khang và Thổ Phiên có ân oán đã lâu chắc chắn sẽ đánh nhau, cho dù lần này không đánh thì sau này cũng sẽ xảy ra”.
“Ta nghĩ không lâu nữa đâu”.
Trương Lương nói: “Tâm cơ của Phùng Thánh rất thâm sâu, lại sống ở Xuyên Thục nhiều năm nên rất quen thuộc với Xuyên Thục. Bây giờ ông ta chạy đến Thổ Phiên, rất có thể ông ta sẽ xúi giục Thổ Phiên tấn công Đại Khang”.
“Thế nên bây giờ chúng ta phải chuẩn bị thật tốt”, Kim Phi nói tiếp.
“Tiên sinh, đại ca, hai người nói xem phải làm sao?”, Mãn Thương hỏi.
“Trước tiên mọi người đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài để mọi người không hoảng loạn”, Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ”.
“Biết rồi”.
Mọi người đều gật đầu.
“Tiểu Bắc, khoảng thời gian trước ta bảo đội thương nhân vận chuyển lương thực, đã có kết quả chưa?”
Kim Phi lại nhìn Đường Tiểu Bắc.
Trong tay có lương thực thì mới có thể không lo sợ.
Lương thực là điều đảm bảo cơ bản nhất để sinh tồn.
Cũng là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất.
“Mới có hai thuyền đến, đều mua từ phủ Kinh Triệu”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Có tin tức từ phía Giang Nam, hai năm nay thu hoạch ở Giang Nam rất tốt, rất nhiều thương gia đã tích trữ được không ít lương thực, mua rất nhiều, nhưng đi ngược dòng nước sẽ khá chậm, ước chừng sẽ mất một khoảng thời gian mới có thể quay lại”.
“Tìm thêm vài người kéo thuyền, tăng gấp đôi tiền công, thay nhau kéo mà vẫn đảm bảo an toàn, vận chuyển lương thực về với tốc độ nhanh nhất”.
Kim Phi nói: “Ngoài ra, có thể mua được bao nhiêu lương thực từ những người buôn thì mua, chất đầy lương khố của đỉnh Song Đà, núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, Hắc Thủy Câu cho ta, nếu không chất được nữa thì xây thêm”.
“Nếu thế người buôn lương thực chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tăng giá, hơn nữa chúng ta chưa chắc đủ ngân lượng…”
Đường Tiểu Bắc nói.
“Nếu nhà buôn nào tăng giá quá nhiều thì đến nơi khác, tìm nhà buôn khác. Còn ngân lượng…”
Kim Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa ta lấy một chút trân châu Thủy Ngọc đưa cho muội, lấy nó đi đổi”.