Những ngày tiếp theo, Đường Tiểu Bắc bận rộn mua lương thực.
Tuy nhiên, tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã được các thương nhân bán lương thực Giang Nam xác nhận, cho dù nhà họ Chu không gây rối, bọn họ cũng không sẵn lòng bán lương thực cho thương hội Kim Xuyên.
Mọi người đều biết rằng trong năm xảy ra thiên tai, giá lương thực chắc chắn sẽ tăng vọt.
Chỉ cần vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục, đợi đến mùa đông lạnh giá là có thể kiếm được rất nhiều tiền, chẳng phải sẽ tốt hơn bán cho thương hội Kim Xuyên sao?
Mấy ngày nay, Đường Tiểu Bắc đã liên tiếp đàm phán với mấy thương nhân buôn lương thực.
Những thương nhân đó thẳng thừng từ chối bán, hoặc tăng giá gấp đôi.
Nếu cộng thêm cước vận chuyển, chi phí lương thực đến Xuyên Thục sẽ quá cao.
Đường Tiểu Bắc đương nhiên không thể đồng ý, hai bên cứ tiếp tục giằng co.
"Nhóm buôn lương thực này thật đáng ghê tởm, người dân vẫn còn nhớ ân tình của Xuyên Thục chúng ta năm đó, vậy mà bọn họ lại muốn phát tài trên thảm họa thiên tai ở Xuyên Thục”.
Trên đường đàm phán trở về, Nguyên Thái Vi rất tức giận.
"Thái Vi, từ xưa tới nay, thương nhân đều sống vì lợi nhuận”.
Đường Tiểu Bắc nói: "Nếu thương hội Kim Xuyên chúng ta không đến đây để kiếm tiền thì sao chúng ta lại rời quê hương đến Giang Nam để nhìn sắc mặt người khác chứ?"
"Tiền mà Thương hội Kim Xuyên chúng ta kiếm được đều sạch sẽ!"
Nguyên Thái Vi tức giận nói: "Nhưng Xuyên Thục đã gặp phải thiên tai. Tiên sinh và phu nhân mua lương thực về để cứu mạng người, còn bọn đang kiếm tiền vô lương tâm”.
“Tướng công kể, người thầy đã dạy huynh ấy từng nói rằng nếu thứ gì đó có lợi nhuận tới 50%, thương nhân sẽ chấp nhận rủi ro vì nó.
Nếu lợi nhuận gấp đôi thì thương nhân dám chà đạp mọi luật lệ trên thế giới vì nó.
Nếu kiếm được gấp ba lần lợi nhuận thì thương nhân sẽ dám phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có thể mạo hiểm đến mức mất đầu”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Đừng bao giờ mong đợi thương nhân nói chuyện đạo đức, họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người dân. Đó là lý do tại sao tướng công thành lập thương hội”.
Trên thực tế, Kim Phi thành lập thương hội để tích lũy của cải và cũng để cướp đoạt.
Chỉ là mục tiêu y chọn là người giàu chứ không phải người nghèo mà thôi.
"Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nguyên Thái Vi hỏi.
"Nếu họ muốn vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục thì cứ để họ vận chuyển. Chúng ta cũng không thể ngăn cản họ”.
Đường Tiểu Bắc suy nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta trưng bày châu Thủy Ngọc đi”.
“Hiện giờ trưng bày có phải là quá vội vàng không?” Nguyên Thái Vi đề nghị: “Hay là chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa”.
"Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta không thể trì hoãn được nữa”. Đường Tiểu Bắc nói: "Ngày mai bắt đầu đi”.
Trọng tâm dư luận gần đây đều nằm ở danh tiếng của Kim Phi, trong khi đó việc tuyên truyền cho châu Thủy Ngọc lại không được tốt cho lắm.
Bây giờ ra mắt không phải là thời điểm tốt nhất.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không muốn trì hoãn thêm nữa, nếu châu Thủy Ngọc không thể đổi lương thực từ những người buôn lương thực, cô ấy sẽ cân nhắc đến các quận khác để tìm giải pháp.
“Vậy lát nữa ta sẽ thông báo cho người kể chuyện, bảo họ nhanh chóng quảng bá cho châu Thủy Ngọc trong tối nay nhé?” Nguyên Thái Vi hỏi ý kiến.
"Được”. Đường Tiểu Bắc mỉm cười gật đầu: "À, từ nay trở đi, cô cũng dẫn dắt đội Chung Minh luôn đi”.
Người phụ trách tiểu đội Chung Minh khu vực Giang Nam tên là Lão Thái, từng là nông dân trong làng, lòng trung thành thì không có vấn đề gì, từng quen thuộc địa bàn ở gần khu vực Kim Xuyên, năng lực làm việc cũng khá tốt.
Tuy nhiên, qua những quan sát gần đây, Đường Tiểu Bắc nhận thấy khả năng phát triển địa bàn mới của người này rất hạn chế.
Khi đến Giang Nam, Đường Tiểu Bắc phải nhắc nhở gã thì gã mới biết cách thực hiện.
Nguyên Thái Vi từng đọc sách, biết chủ động suy nghĩ, về cơ bản là người đáng tin cậy, giao đội Chung Minh cho cô ta chỉ huy sẽ hiệu quả hơn.
Tuy nhiên, tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã được các thương nhân bán lương thực Giang Nam xác nhận, cho dù nhà họ Chu không gây rối, bọn họ cũng không sẵn lòng bán lương thực cho thương hội Kim Xuyên.
Mọi người đều biết rằng trong năm xảy ra thiên tai, giá lương thực chắc chắn sẽ tăng vọt.
Chỉ cần vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục, đợi đến mùa đông lạnh giá là có thể kiếm được rất nhiều tiền, chẳng phải sẽ tốt hơn bán cho thương hội Kim Xuyên sao?
Mấy ngày nay, Đường Tiểu Bắc đã liên tiếp đàm phán với mấy thương nhân buôn lương thực.
Những thương nhân đó thẳng thừng từ chối bán, hoặc tăng giá gấp đôi.
Nếu cộng thêm cước vận chuyển, chi phí lương thực đến Xuyên Thục sẽ quá cao.
Đường Tiểu Bắc đương nhiên không thể đồng ý, hai bên cứ tiếp tục giằng co.
"Nhóm buôn lương thực này thật đáng ghê tởm, người dân vẫn còn nhớ ân tình của Xuyên Thục chúng ta năm đó, vậy mà bọn họ lại muốn phát tài trên thảm họa thiên tai ở Xuyên Thục”.
Trên đường đàm phán trở về, Nguyên Thái Vi rất tức giận.
"Thái Vi, từ xưa tới nay, thương nhân đều sống vì lợi nhuận”.
Đường Tiểu Bắc nói: "Nếu thương hội Kim Xuyên chúng ta không đến đây để kiếm tiền thì sao chúng ta lại rời quê hương đến Giang Nam để nhìn sắc mặt người khác chứ?"
"Tiền mà Thương hội Kim Xuyên chúng ta kiếm được đều sạch sẽ!"
Nguyên Thái Vi tức giận nói: "Nhưng Xuyên Thục đã gặp phải thiên tai. Tiên sinh và phu nhân mua lương thực về để cứu mạng người, còn bọn đang kiếm tiền vô lương tâm”.
“Tướng công kể, người thầy đã dạy huynh ấy từng nói rằng nếu thứ gì đó có lợi nhuận tới 50%, thương nhân sẽ chấp nhận rủi ro vì nó.
Nếu lợi nhuận gấp đôi thì thương nhân dám chà đạp mọi luật lệ trên thế giới vì nó.
Nếu kiếm được gấp ba lần lợi nhuận thì thương nhân sẽ dám phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có thể mạo hiểm đến mức mất đầu”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Đừng bao giờ mong đợi thương nhân nói chuyện đạo đức, họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người dân. Đó là lý do tại sao tướng công thành lập thương hội”.
Trên thực tế, Kim Phi thành lập thương hội để tích lũy của cải và cũng để cướp đoạt.
Chỉ là mục tiêu y chọn là người giàu chứ không phải người nghèo mà thôi.
"Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nguyên Thái Vi hỏi.
"Nếu họ muốn vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục thì cứ để họ vận chuyển. Chúng ta cũng không thể ngăn cản họ”.
Đường Tiểu Bắc suy nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta trưng bày châu Thủy Ngọc đi”.
“Hiện giờ trưng bày có phải là quá vội vàng không?” Nguyên Thái Vi đề nghị: “Hay là chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa”.
"Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta không thể trì hoãn được nữa”. Đường Tiểu Bắc nói: "Ngày mai bắt đầu đi”.
Trọng tâm dư luận gần đây đều nằm ở danh tiếng của Kim Phi, trong khi đó việc tuyên truyền cho châu Thủy Ngọc lại không được tốt cho lắm.
Bây giờ ra mắt không phải là thời điểm tốt nhất.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không muốn trì hoãn thêm nữa, nếu châu Thủy Ngọc không thể đổi lương thực từ những người buôn lương thực, cô ấy sẽ cân nhắc đến các quận khác để tìm giải pháp.
“Vậy lát nữa ta sẽ thông báo cho người kể chuyện, bảo họ nhanh chóng quảng bá cho châu Thủy Ngọc trong tối nay nhé?” Nguyên Thái Vi hỏi ý kiến.
"Được”. Đường Tiểu Bắc mỉm cười gật đầu: "À, từ nay trở đi, cô cũng dẫn dắt đội Chung Minh luôn đi”.
Người phụ trách tiểu đội Chung Minh khu vực Giang Nam tên là Lão Thái, từng là nông dân trong làng, lòng trung thành thì không có vấn đề gì, từng quen thuộc địa bàn ở gần khu vực Kim Xuyên, năng lực làm việc cũng khá tốt.
Tuy nhiên, qua những quan sát gần đây, Đường Tiểu Bắc nhận thấy khả năng phát triển địa bàn mới của người này rất hạn chế.
Khi đến Giang Nam, Đường Tiểu Bắc phải nhắc nhở gã thì gã mới biết cách thực hiện.
Nguyên Thái Vi từng đọc sách, biết chủ động suy nghĩ, về cơ bản là người đáng tin cậy, giao đội Chung Minh cho cô ta chỉ huy sẽ hiệu quả hơn.