“Khen thưởng?”
Kim Phi bị Cửu công chúa trêu chọc trong lòng càng ngứa ngáy.
Nhưng Cửu công chúa đang đứng cùng một chỗ với Trần Cát, văn vố bá quan cũng đang đứng bên cạnh nhìn sang, y không thể làm gì khác ngoài việc đè nén lại tâm trạng xao động trong lòng, giơ ống nhòm nhìn xuống phía dưới thành
Lúc này Tả Kiêu Vệ đã qua sông hoàn toàn, tiếp nhận nhiệm vụ giam giữ tù binh từ trong tay cấm quân
Tân Trấn bắt đầu dẫn cấm quân quay trở về.
Trương Lương cũng chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm cắm trại bên cạnh trại tù binh, để ngừa tù binh bất ngờ làm phản, nhóm còn lại bắt đầu vận chuyển ngựa chiến.
Mấy tháng gần đây, tiêu cục Trấn Viên phát triển quá nhanh, ngựa chiến lúc trước Cửu công chúa đưa cho y căn bản không đủ dùng
Bây giờ thì tốt rồi, người Đông Man thoáng chốc đưa tới mấy chục nghìn con, Kim Phi không căn phải lo âu về chuyện ngựa chiến nữa.
Ngựa chiến là do nhân viên hộ tống đoạt được, Trần Cát dù cho có mặt dày đi nữa cũng không thể chỉ cho Kim Phi một phần trăm
Dĩ nhiên, Kim Phi cũng không muốn hết, dù sao nuôi ngựa cũng tốn tiền, hơn nữa y cũng không dùng hết, lấy hết sẽ rất lãng phí.
Về phần muốn bao nhiêu thì Kim Phi chuẩn bị tìm Trương Lương thương lượng một chút.
Nhìn ra ngoài thành một lượt, Kim Phi lại nghiêng đầu nhìn về phía trong thành.
Hai ngày nay đã có không ít quan viên bị Cục tình báo. dẫn đi, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói, chỉ có một số bị bắt đi, còn lại một số cô ấy tạm thời chưa ra tay.
Kim Phi cho rằng những người này sẽ thừa dịp cấm quân ra khỏi thành, tụ tập lại gây náo loạn, kết quả đến khi Tân Trấn dẫn cấm quân quay trở lại, bên trong kinh thành vẫn yên tĩnh.
Đừng nói đến tàn dư phe Thái tử gây chuyện, ngay cả dân chúng bình thường cũng không ai dám tuỳ ý ra khỏi cửa
Đến khi Tân Trấn dẫn người đến đưa Hoàng đế về cung, trời đã tối rồi
Kim Phi ăn xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, đang suy nghĩ khi nào đi tìm Cửu công chúa, thì Châu Nhi đã dẫn theo mấy cung nữ đi tới
“Tiên sinh, điện hạ có việc muốn bàn bạc với ngài, làm phiền tiên sinh đi với ta một chuyến.”
“Tại sao lại là cô, Thấm Nhi đâu?”
Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
Bên người Cửu công chúa vốn dĩ có ba thị nữ thân cận, thời gian đi Kim Xuyên chết mất một người, giờ chỉ còn lại hai người Thấm Nhi và Châu Nhi.
Thường ngày, Châu Nhi sẽ phụ trách nội vụ của Cửu công chứa, ví dụ như thay quần áo, chải đầu... còn Thấm
Nhi sẽ phụ trách những việc đi ra ngoài.
Bình thường Cửu công chúa có chuyện tìm Kim Phi, thì đều là Thấm Nhi hỗ trợ chuyển lời
“Thấm Nhi hôm nay không được khoẻ, nên điện hạ phái †a tới.”
Châu Nhi che miệng cười nói.
“Không phải là bà dì đến chứ?”
Kim Phi vội vàng nhắc nhở mình trong lòng, mấy ngày. này không nên trêu chọc đến Thấm Nhị, lỡ như lại bị đạp cho một cái thì không đáng
“Bà di?” Châu Nhi sửng sốt một chút: “Thấm Nhi có bà dì sao?”
Bọn họ đều là những tử sĩ được hoàng gia đào tạo từ nhỏ, hầu như không ai biết về thân thế của họ, kể cả bản thân họ.
Châu Nhi từ nhỏ đã lớn lên cũng Thấm Nhị, cho tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến Thấm Nhi có người thân
Kim Phi lúc này mới nhớ ra, Châu Nhi không biết bà dì có nghĩa là gì, không biết làm gì khác ngoài đổi chủ đề: “A, hôm nay trăng tròn thật đói”
“Tiên sinh, hôm nay mới mùng ba, trăng ở đâu ra chứ?”
Châu Nhi mù mờ hỏi: “Tiên sinh, ngài mau nói cho ta chuyện về bà dì của Thấm Nhi đi!”
Thân thế là vấn đề mà hầu như các tử sĩ đều quan tâm, cô ấy biết Kim Phi nằm trong tay đội Chung Minh, còn tưởng răng Kim Phi đã tìm ra được thân thế của Thấm Nhi
Kim Phi thấy không thể lừa được nữa, đành mở miệng nói: “Ta nói bà dì nhưng không phải thật sự là bà dì... Mà là một điển cốt"
Kim Phi bị Cửu công chúa trêu chọc trong lòng càng ngứa ngáy.
Nhưng Cửu công chúa đang đứng cùng một chỗ với Trần Cát, văn vố bá quan cũng đang đứng bên cạnh nhìn sang, y không thể làm gì khác ngoài việc đè nén lại tâm trạng xao động trong lòng, giơ ống nhòm nhìn xuống phía dưới thành
Lúc này Tả Kiêu Vệ đã qua sông hoàn toàn, tiếp nhận nhiệm vụ giam giữ tù binh từ trong tay cấm quân
Tân Trấn bắt đầu dẫn cấm quân quay trở về.
Trương Lương cũng chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm cắm trại bên cạnh trại tù binh, để ngừa tù binh bất ngờ làm phản, nhóm còn lại bắt đầu vận chuyển ngựa chiến.
Mấy tháng gần đây, tiêu cục Trấn Viên phát triển quá nhanh, ngựa chiến lúc trước Cửu công chúa đưa cho y căn bản không đủ dùng
Bây giờ thì tốt rồi, người Đông Man thoáng chốc đưa tới mấy chục nghìn con, Kim Phi không căn phải lo âu về chuyện ngựa chiến nữa.
Ngựa chiến là do nhân viên hộ tống đoạt được, Trần Cát dù cho có mặt dày đi nữa cũng không thể chỉ cho Kim Phi một phần trăm
Dĩ nhiên, Kim Phi cũng không muốn hết, dù sao nuôi ngựa cũng tốn tiền, hơn nữa y cũng không dùng hết, lấy hết sẽ rất lãng phí.
Về phần muốn bao nhiêu thì Kim Phi chuẩn bị tìm Trương Lương thương lượng một chút.
Nhìn ra ngoài thành một lượt, Kim Phi lại nghiêng đầu nhìn về phía trong thành.
Hai ngày nay đã có không ít quan viên bị Cục tình báo. dẫn đi, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói, chỉ có một số bị bắt đi, còn lại một số cô ấy tạm thời chưa ra tay.
Kim Phi cho rằng những người này sẽ thừa dịp cấm quân ra khỏi thành, tụ tập lại gây náo loạn, kết quả đến khi Tân Trấn dẫn cấm quân quay trở lại, bên trong kinh thành vẫn yên tĩnh.
Đừng nói đến tàn dư phe Thái tử gây chuyện, ngay cả dân chúng bình thường cũng không ai dám tuỳ ý ra khỏi cửa
Đến khi Tân Trấn dẫn người đến đưa Hoàng đế về cung, trời đã tối rồi
Kim Phi ăn xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, đang suy nghĩ khi nào đi tìm Cửu công chúa, thì Châu Nhi đã dẫn theo mấy cung nữ đi tới
“Tiên sinh, điện hạ có việc muốn bàn bạc với ngài, làm phiền tiên sinh đi với ta một chuyến.”
“Tại sao lại là cô, Thấm Nhi đâu?”
Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
Bên người Cửu công chúa vốn dĩ có ba thị nữ thân cận, thời gian đi Kim Xuyên chết mất một người, giờ chỉ còn lại hai người Thấm Nhi và Châu Nhi.
Thường ngày, Châu Nhi sẽ phụ trách nội vụ của Cửu công chứa, ví dụ như thay quần áo, chải đầu... còn Thấm
Nhi sẽ phụ trách những việc đi ra ngoài.
Bình thường Cửu công chúa có chuyện tìm Kim Phi, thì đều là Thấm Nhi hỗ trợ chuyển lời
“Thấm Nhi hôm nay không được khoẻ, nên điện hạ phái †a tới.”
Châu Nhi che miệng cười nói.
“Không phải là bà dì đến chứ?”
Kim Phi vội vàng nhắc nhở mình trong lòng, mấy ngày. này không nên trêu chọc đến Thấm Nhị, lỡ như lại bị đạp cho một cái thì không đáng
“Bà di?” Châu Nhi sửng sốt một chút: “Thấm Nhi có bà dì sao?”
Bọn họ đều là những tử sĩ được hoàng gia đào tạo từ nhỏ, hầu như không ai biết về thân thế của họ, kể cả bản thân họ.
Châu Nhi từ nhỏ đã lớn lên cũng Thấm Nhị, cho tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến Thấm Nhi có người thân
Kim Phi lúc này mới nhớ ra, Châu Nhi không biết bà dì có nghĩa là gì, không biết làm gì khác ngoài đổi chủ đề: “A, hôm nay trăng tròn thật đói”
“Tiên sinh, hôm nay mới mùng ba, trăng ở đâu ra chứ?”
Châu Nhi mù mờ hỏi: “Tiên sinh, ngài mau nói cho ta chuyện về bà dì của Thấm Nhi đi!”
Thân thế là vấn đề mà hầu như các tử sĩ đều quan tâm, cô ấy biết Kim Phi nằm trong tay đội Chung Minh, còn tưởng răng Kim Phi đã tìm ra được thân thế của Thấm Nhi
Kim Phi thấy không thể lừa được nữa, đành mở miệng nói: “Ta nói bà dì nhưng không phải thật sự là bà dì... Mà là một điển cốt"