Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Hồng bị Đường Tiểu Bắc nói cho cứng họng, phần lớn các ngư dân xung quanh cũng cúi đầu xuống.

Đây là sự khác biệt về địa vị, tâm nhìn và tư tưởng.

Ông Hồng chỉ tập trung vào mảnh đất Ngư Khê, trong khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc phải nghĩ cho cả Đại Khang.

Nhưng thương hội Kim Xuyên đã chở từng thuyền lương thực tới đây và cũng có rất nhiều ngư dân đã thấy được.

Chỉ là những ngư dân này chưa từng hỏi những lương thực này đến từ đâu. Đến khi Đường Tiểu Bắc nói ra, thì họ mới biết hóa ra là từ Giang Nam vận chuyển tới đây.

Bởi vì gân đây luôn có thả bè nên nhiều người dân Giang Nam đều chú ý đến.

Thậm chí một số người dân không thể sống sót còn leo lên bè gỗ và theo bè đi tới Đông Hải.

Qua lời kể của những người dân này, ngư dân biết cuộc sống ở Giang Nam cũng vô cùng khó khăn nhưng họ vẫn vận chuyển lương thực đến đây để bọn họ ăn no trước, còn chặt cây cho bọn họ đóng thuyền.

"Tiểu Bắc phu nhân, chúng ta có thể đi đánh cá để báo đáp ơn nghĩa của người dân Giang Nam, nhưng Hải Thần thật sự không thể ăn được nếu không sẽ bị trời phạt!"

Ông Hồng nói tới nói lui vẫn lập lại câu như vậy, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ: "Ta cũng là muốn tốt cho quốc sư đại nhân và ngài thôi..."

"Im đi!" Sự kiên nhãn của Đường Tiểu Bắc đã bị ông Hồng bào mòn: "Nếu ông cứ nói tầm phào nữa thì ta đây sẽ rút lưỡi ông ra!"

Chợt ông Hồng cảm giác đầu lưỡi mình tê rần khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Đường Tiểu Bắc.

Thấy ông Hồng không dám nói nữa, Đường Tiểu Bắc quay mặt về phía những ngư dân lớn tiếng nói: “Trên đời này không còn ai học cao hiểu rộng hơn ta và tướng công ta cả, ngài ấy nói nói con cá lớn này gọi là cá voi chứ không phải là Hải Thần gì cải

Những con cá khác là cá thì con cá này cũng là cá! Ăn mấy con cá khác chỉ cứu được một người hoặc một nhà, còn ăn con cá này thì có thể cứu cả một trấn!

Nếu đã vậy, thì tại sao lại không ăn loại cá này?" Nhiều ngư dân khẽ gật đầu. Đúng vậy, cá lớn là cá mà cá nhỏ cũng là cá.

Dù sao cũng phải sát sinh, giết một con cá lớn đỡ phải giết nhiều con cá nhỏ, vậy tại sao không giết con cá lớn?

Đường Tiểu Bắc thấy ngư dân đã dao động nên nói tiếp: “Ông có biết vì sao Quốc sư đại nhân cho mọi người giết loại cá này không? Không chỉ vì ăn thịt, mà còn vì loại cá này to lớn nên sức ăn nó cũng lớn, một cái táp của nó là đã ăn hết mấy ngàn cân cá tôm khác, cho nên chúng nó mới thường đuổi theo bầy cá.

Nếu không giết nó thì bầy cá cũng bị nó ăn bằng hết, rồi chúng ta cũng chẳng đánh bắt được con cá nào!

"Người dân Giang Nam đang đói khát vẫn đưa lương thực đến cho các người cũng chỉ mong các người đánh bắt đưa cá về cho họ, bây giờ người dân Giang Nam ngày ngày đói khát. Nếu đưa con cá này đến Giang Nam thì có cứu sống được biết bao người!"

Đường Tiểu Bắc nói: "Nên mới nói đây không phải là Hải Thần gì cả, mà cho dù nó có là Hải Thần thật thì ta đây cũng vì người dân Giang Nam chém thần!"

Lúc này, Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực hét lớn: "Ông trời, ngài nghe đây, Hải Thần là do Đường Tiểu Bắc ta giết, có trách phạt gì cứ phạt ta không liên quan đến những người khác!”

Nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy, xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK