Động tĩnh rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phi.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm. Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không ai giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khi đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sinh, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chỉ là những bách tính đã bị bắt làm tù binh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hẳn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phi nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hẳn.
Trên đường từ kinh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây công, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên. “Kim Phi, ngươi dám giết Lão Đao...”
Còn chưa dứt câu hắn đã im miệng!
Bởi vì hẳn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhầm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chỉ có thể bản được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết. Hản vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ bé như hẳn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích. “Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phi đã bị gã mặt sẹo bät mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họt"
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lấy mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tỉnh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phi đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.
Trương Lương nhìn về phía cận bị đánh tới mức không còn khả năng đánh trả, nhưng vẫn liều mạng lao về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Bắn gãy chân bọn họ đi!”
Trước đó, các nhân viên hộ tống chỉ đeo bao tay giáp sắt lên để đánh nhau, nhận được lệnh đều lấy hắc đao bên hông xuống.
Vung vỏ đao lên đánh.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phi.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm. Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không ai giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khi đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sinh, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chỉ là những bách tính đã bị bắt làm tù binh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hẳn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phi nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hẳn.
Trên đường từ kinh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây công, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên. “Kim Phi, ngươi dám giết Lão Đao...”
Còn chưa dứt câu hắn đã im miệng!
Bởi vì hẳn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhầm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chỉ có thể bản được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết. Hản vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ bé như hẳn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích. “Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phi đã bị gã mặt sẹo bät mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họt"
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lấy mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tỉnh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phi đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.
Trương Lương nhìn về phía cận bị đánh tới mức không còn khả năng đánh trả, nhưng vẫn liều mạng lao về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Bắn gãy chân bọn họ đi!”
Trước đó, các nhân viên hộ tống chỉ đeo bao tay giáp sắt lên để đánh nhau, nhận được lệnh đều lấy hắc đao bên hông xuống.
Vung vỏ đao lên đánh.