Thấy khinh khí cầu oanh tạc “Hoàng cung”, người dân biết cờ của tiêu cục Trấn Viễn sôi nổi phổ biến kiến thức cho những người khác.
Vì thế càng ngày càng nhiều dân chúng biết đến quốc sư đại nhân, biết đến sự tồn tại của Kim Phi.
Nhưng điều khiến bọn họ phải thất vọng là họ tưởng rằng quốc sư tới thì sẽ không phải nộp thuế má nặng nề nữa, ai ngờ khinh khí cầu cho nổ hoàng cung xong, hô hào một lúc rồi bỏ đi.
Nhưng bắt đầu từ ngày này, danh tiếng của Kim Phi dân dần lan rộng trong thành Ngô Vương.
Rất nhiều người dân đều mong mỏi chờ đợi, ngóng trông Kim Phi đến tới đất Ngô.
Sau khi xác nhận khinh khí cầu đã bay đi, các “Ngự tiền thị vệ” mới kéo Ngô vương ra khỏi tâng hầm.
Vì vừa vội vàng bỏ chạy nên Ngô vương bị té ngã, quần áo dính đầy bụi, trâm cài cũng không biết bay tới nơi đâu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nhưng giờ Ngô vương đã không rảnh lo những chuyện này, không màng thị vệ ngăn trở, ông ta bò lên ngọn núi giả cạnh đó.
Nhìn từ ngọn núi giả, “Hoàng cung” tràn ngập ánh lửa, đại điện nơi các văn võ bá quan lâm triều nghị sự, được các nhân viên hộ tống chăm sóc đặc biệt, lúc này đã bị thổi bay thành đống đổ nát.
Đại điện này tương đương với Kim Loan Điện trong đời trước của Kim Phi, là biểu tượng cho địa vị của hoàng đế, bị thổi bay như thế này gần giống như tát vào mặt Ngô vương.
Ngô vương tức giận đến độ run rẩy cả người: “Cái khinh khí cầu chết tiệt này ở đâu ra?"
Thị vệ cúi đầu, im lặng không nói.
Ngô vương thấy không ai đáp lời, tức giận đạp cho thị vệ một cước: “Còn thất thần làm gì, phái người cưỡi ngựa đi đuổi theo cho ta, trẫm phải chém tên nghịch tặc này thành từng mảnh!"
“Bệ hạ... Ngài nhìn cái này trước đã...”
Thị vệ cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô vương, sau đó nâng một cái mảnh vải: “Người của tiêu cục Trấn Viễn bắn một phong thư tới trước đại điện, Chu đại nhân vừa mới đưa lại đây...
Ngô vương cầm lấy mảnh vải, sau khi xem xong thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
Nhưng ông ta không còn nhắc đến việc đuổi theo nhân viên hộ tống nữa.
Sau khi Kim Phi rút lui về vịnh sông, y đã bí mật cử một vài nhân viên hộ tống lẻn vào thái ấp của Ngô vương, chuẩn bị đến thời điểm mấu chốt sẽ chém đầu Ngô vương.
Sau này, xét thấy nếu Ngô vương chết, thì đất Ngô sẽ càng thêm hỗn loạn, y bèn hủy bỏ kế hoạch chém đầu, đổi thành răn đe.
Nhân viên hộ tống nhắn lại trên mảnh vải rằng, bọn họ vẫn còn mấy cái khinh khí cầu ở đất Ngô, nếu Ngô vương phái người đuổi theo giết bọn họ, hoặc lại phong tỏa sông Trường Giang để chặn tàu tiêu cục Trấn Viễn thì khinh khí cầu sẽ âm thầm oanh tạc cung điện của Ngô vương và dinh thự quyền quý vào ban đêm.
Đây là uy hiếp trần trụi, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng.
Ngô vương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng ông ta thật sự sợ hãi.
Thật ra Ngô vương biết, nhân viên hộ tống rất có thể đang hù dọa ông ta, chung quanh rất có thể không có bất cứ cái khinh khí cầu nào khác.
Nhưng ông ta không dám đánh cược.
Khinh khí cầu dễ dàng bay qua tường thành, ông ta không có vũ khí chống đối trước tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn, thậm chí không có biện pháp phòng bị, chỉ có thể bị động bị đánh.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay ra khỏi thành Ngô Vương, biến mất ở phương bắc.
“Truyền lệnh xuống, bảo thủy quân dỡ bỏ trạm kiểm soát trên sông Trường Giang, sau đó lên bờ đợi lệnh!”. Tr𝘂уệ𝒏 chí𝒏h ở ﹛ Tr𝖴𝒎tr𝘂уệ 𝒏.𝙫𝒏 ﹜
Ngô vương cắn răng ra mệnh lệnh.
Lúc này trong lòng ông ta tràn đầy nhục nhã nhưng lại bất lực.
Kể từ khi phát hiện ra Kim Phi còn sống, ông ta đã hối hận vì tự xưng hoàng đế.
Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không có ý nghĩa gì, ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào việc giết chết Kim Phi.
Đáng tiếc, Kim Phi chưa giết được mà ông ta suýt chút nữa bị Kim Phi diệt trừ.
Lúc này, không có cơ hội để xoa dịu mâu thuẫn giữa ông ta và Kim Phi, Ngô vương không thể đầu hàng như vậy được.
Sau khi hạ lệnh cho thủy quân, Ngô vương ngẩng đầu nói: “Đi tìm sứ giả của Sở vương, Tương vương đến đây, ngoài ra đi triệu tập lục bộ tiến cung gặp trãm!”
Tại Đông Hải, Kim Phi không chờ tin tức từ nhân viên hộ tống ở thành Ngô Vương, y thấy Thiết Chùy trở về thì lập tức giương buồm ra khơi.
Có máy hơi nước điều khiển, chỉ không đến một canh giờ thuyền đã đi từ xưởng đóng tàu đến cửa biển.
Vì thế càng ngày càng nhiều dân chúng biết đến quốc sư đại nhân, biết đến sự tồn tại của Kim Phi.
Nhưng điều khiến bọn họ phải thất vọng là họ tưởng rằng quốc sư tới thì sẽ không phải nộp thuế má nặng nề nữa, ai ngờ khinh khí cầu cho nổ hoàng cung xong, hô hào một lúc rồi bỏ đi.
Nhưng bắt đầu từ ngày này, danh tiếng của Kim Phi dân dần lan rộng trong thành Ngô Vương.
Rất nhiều người dân đều mong mỏi chờ đợi, ngóng trông Kim Phi đến tới đất Ngô.
Sau khi xác nhận khinh khí cầu đã bay đi, các “Ngự tiền thị vệ” mới kéo Ngô vương ra khỏi tâng hầm.
Vì vừa vội vàng bỏ chạy nên Ngô vương bị té ngã, quần áo dính đầy bụi, trâm cài cũng không biết bay tới nơi đâu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nhưng giờ Ngô vương đã không rảnh lo những chuyện này, không màng thị vệ ngăn trở, ông ta bò lên ngọn núi giả cạnh đó.
Nhìn từ ngọn núi giả, “Hoàng cung” tràn ngập ánh lửa, đại điện nơi các văn võ bá quan lâm triều nghị sự, được các nhân viên hộ tống chăm sóc đặc biệt, lúc này đã bị thổi bay thành đống đổ nát.
Đại điện này tương đương với Kim Loan Điện trong đời trước của Kim Phi, là biểu tượng cho địa vị của hoàng đế, bị thổi bay như thế này gần giống như tát vào mặt Ngô vương.
Ngô vương tức giận đến độ run rẩy cả người: “Cái khinh khí cầu chết tiệt này ở đâu ra?"
Thị vệ cúi đầu, im lặng không nói.
Ngô vương thấy không ai đáp lời, tức giận đạp cho thị vệ một cước: “Còn thất thần làm gì, phái người cưỡi ngựa đi đuổi theo cho ta, trẫm phải chém tên nghịch tặc này thành từng mảnh!"
“Bệ hạ... Ngài nhìn cái này trước đã...”
Thị vệ cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô vương, sau đó nâng một cái mảnh vải: “Người của tiêu cục Trấn Viễn bắn một phong thư tới trước đại điện, Chu đại nhân vừa mới đưa lại đây...
Ngô vương cầm lấy mảnh vải, sau khi xem xong thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
Nhưng ông ta không còn nhắc đến việc đuổi theo nhân viên hộ tống nữa.
Sau khi Kim Phi rút lui về vịnh sông, y đã bí mật cử một vài nhân viên hộ tống lẻn vào thái ấp của Ngô vương, chuẩn bị đến thời điểm mấu chốt sẽ chém đầu Ngô vương.
Sau này, xét thấy nếu Ngô vương chết, thì đất Ngô sẽ càng thêm hỗn loạn, y bèn hủy bỏ kế hoạch chém đầu, đổi thành răn đe.
Nhân viên hộ tống nhắn lại trên mảnh vải rằng, bọn họ vẫn còn mấy cái khinh khí cầu ở đất Ngô, nếu Ngô vương phái người đuổi theo giết bọn họ, hoặc lại phong tỏa sông Trường Giang để chặn tàu tiêu cục Trấn Viễn thì khinh khí cầu sẽ âm thầm oanh tạc cung điện của Ngô vương và dinh thự quyền quý vào ban đêm.
Đây là uy hiếp trần trụi, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng.
Ngô vương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng ông ta thật sự sợ hãi.
Thật ra Ngô vương biết, nhân viên hộ tống rất có thể đang hù dọa ông ta, chung quanh rất có thể không có bất cứ cái khinh khí cầu nào khác.
Nhưng ông ta không dám đánh cược.
Khinh khí cầu dễ dàng bay qua tường thành, ông ta không có vũ khí chống đối trước tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn, thậm chí không có biện pháp phòng bị, chỉ có thể bị động bị đánh.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay ra khỏi thành Ngô Vương, biến mất ở phương bắc.
“Truyền lệnh xuống, bảo thủy quân dỡ bỏ trạm kiểm soát trên sông Trường Giang, sau đó lên bờ đợi lệnh!”. Tr𝘂уệ𝒏 chí𝒏h ở ﹛ Tr𝖴𝒎tr𝘂уệ 𝒏.𝙫𝒏 ﹜
Ngô vương cắn răng ra mệnh lệnh.
Lúc này trong lòng ông ta tràn đầy nhục nhã nhưng lại bất lực.
Kể từ khi phát hiện ra Kim Phi còn sống, ông ta đã hối hận vì tự xưng hoàng đế.
Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không có ý nghĩa gì, ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào việc giết chết Kim Phi.
Đáng tiếc, Kim Phi chưa giết được mà ông ta suýt chút nữa bị Kim Phi diệt trừ.
Lúc này, không có cơ hội để xoa dịu mâu thuẫn giữa ông ta và Kim Phi, Ngô vương không thể đầu hàng như vậy được.
Sau khi hạ lệnh cho thủy quân, Ngô vương ngẩng đầu nói: “Đi tìm sứ giả của Sở vương, Tương vương đến đây, ngoài ra đi triệu tập lục bộ tiến cung gặp trãm!”
Tại Đông Hải, Kim Phi không chờ tin tức từ nhân viên hộ tống ở thành Ngô Vương, y thấy Thiết Chùy trở về thì lập tức giương buồm ra khơi.
Có máy hơi nước điều khiển, chỉ không đến một canh giờ thuyền đã đi từ xưởng đóng tàu đến cửa biển.