Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để Cửu công chúa ở lại nha phủ, Kim Phi lập tức lên đường, dẫn theo một đội nhân viên hộ tống và cấm quân xông tới nhà của thương nhân giàu có.

Thấy nhiều người đi vào như thế, người gác cổng không dám ngăn lại, để mặc Kim Phi dẫn người vào trong.

Vừa bước vào sân, Kim Phi đã nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên ở sân sau.

Thuận theo hướng tiếng hét thất thanh vang lên thì nhìn thấy một cọc gỗ ở giữa sân.

Hai nha hoàn bị treo khỏa thân trên đó, trên người bị đánh đến mức đầy vết sẹo, đầu rũ xuống, không biết còn sống hay đã chết.

Còn có một đám nha hoàn và người làm đang quỳ ở một bên cọc gỗ.

Người đang quỳ ở đó cũng có không ít vết roi trên người. “Còn ai muốn đi nữa không?”

Một người trung niên bụng phệ cầm roi, mặt mày hung dữ hỏi.

Đi theo phía sau ông ta là bảy tám người vạm vỡ.

Nha hoàn, người làm quỳ ở một bên đều nhanh chóng lắc đầu, không dám nói gì cả.

“Lan Nhỉ”.

Hai vợ chồng nhận ra một nha hoàn bị treo trên cọc là con gái mình, khóc lóc chạy đến.

“Này, hai người già kia còn dám đến nữa à?” Thương nhân giàu có đó nhìn thấy mấy người Kim Phi, mở miệng định mắng hai vợ chồng nhưng bị một người bên cạnh kéo góc áo.

Lúc này người đó mới nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Kim Phi dẫn người đi vào.

Thương nhân giàu có không nhận ra Kim Phi nhưng nhận ra cấm quân và nhân viên hộ tống qua đồng phục.

Vẻ tức giận trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười: “Các vị đến nhà ta có việc gì à?”

Kim Phi phớt lờ thương nhân giàu có, ra hiệu cho Đại Lưu dẫn người đi thả hai nha hoàn bị treo trên cọc giúp hai vợ chồng kia.

Không biết hai nha hoàn đã bị treo trên đó bao lâu rồi, làn da ở chỗ cổ tay đều bị rách, sau khi được thả xuống cũng không tỉnh táo.

“Lan Nhi! Lan Nhi!”

Hai vợ chồng ôm một cô gái trong đó khóc lóc thảm thiết.

Ông cụ vừa khóc vừa cởi chiếc áo đầy vết may vá của mình ra đắp lên cho con gái.

Bà cụ vừa khóc vừa ra sức lắc con gái.

Tiếc là cho dù họ làm thế nào, con gái của họ vẫn không mở mắt ra đáp lời với họ.

Cấm quân và nhân viên hộ tống đều mặc áo giáp, Kim Phi thấy một nha hoàn khác vẫn còn nằm dưới đất, bèn cởi áo ngoài của mình ra rồi đưa cho Bắc Thiên Tâm.

Sau khi quấn áo khoác đắp lên người hầu gái, Bắc Thiên Tâm giơ tay ra cảm nhận mạch đập trên cổ cô ta, sau đó điểm nhẹ vài cái trên người cô ta rồi nhéo vào nhân trung.

Nha hoàn vốn dĩ đang hôn mê dần mở mắt ra.

Nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi và van xin, câu đầu tiên cô ta nói là cầu xin tha: “Lão gia... Ta không dám đi nữa... Lão gia xin tha cho ta đi...”

Bắc Thiên Tâm vừa định an ủi nha hoàn thì cánh tay bị hai vợ chồng kia kéo lại.

Hai vợ chồng nhìn thấy Bắc Thiên Tâm điểm vài cái trên người nha hoàn đó, nha hoàn lập tức tỉnh lại nên kéo góc áo

Bắc Thiên Tâm cầu xin:

“Cô nương, ngươi mau xem Lan Nhi thử, sao bọn ta lại mãi mà nó không tỉnh”.

“Hai người đừng vội, ta xem thử”. Bắc Thiên Thầm gọi một nhân viên hộ tống nữ đến, bảo cô †a ôm nha hoàn vừa tỉnh lại, còn mình ngồi xuống bên cạnh

Lan Nhi.

Cô ấy giơ tay ra để lên mạch cổ Lan Nhi, sờ một hồi thì thở dài rụt ngón tay lại.

“Cô nương, sao ngươi không làm gì thế? Mau điểm vài cái cho Lan Nhi đi”.

Bà cụ kéo cánh tay Bắc Thiên Tâm, mặt đầy nước mắt. “Xin lỗi, cô... cô ấy đã chết rồi”.

Bắc Thiên Tâm khó khăn nói.

Thật ra vừa rồi hai vợ chồng cũng đã đoán được kết quả nhưng vẫn ôm chút hy vọng.

Mà những gì Bắc Thiên Tâm vừa nói đã đánh vỡ hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ.

“Lan Nhi của mẹ!”

Bà cụ đau lòng bật khóc, ngất luôn tại đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK