Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tức giận cũng không thể làm gì được, vẫn cần có người phải làm người xấu thôi."

Đường Tiểu Bắc thở dài, bảo cận vệ gọi Đại Cường đang đứng canh cửa đến: "Ngươi đi đến đội Chấp Pháp, bảo các huynh đệ đội Chấp Pháp kiềm chế chút, đừng đánh chết Hồng Nhị."

Gậy của tiêu cục không phải là chuyện đùa, nếu thực sự đánh vào chỗ chết, hai mươi gậy thực sự có thể đánh vỡ xương chậu của Hồng Nhị thành từng mảnh.

Mặc dù không chết tại chỗ, nhưng với điều kiện chữa bệnh hiện tại của Đại Khang, gãy xương chậu gần như không thể chữa khỏi được, kéo dài một thời gian sau cũng sẽ chết, hơn nữa cái chết sẽ rất đau đớn.

Trong lòng Đường Tiểu Bắc hiểu rõ, Hồng Nhị làm như vậy, không phải thực sự muốn phế bỏ Kim Phi, cũng không phải là thực sự muốn tạo phản, cô ấy chỉ nhân cơ hội lần này đuổi Hồng Nhị ra khỏi xưởng đóng thuyền, từ từ giảm bớt sức ảnh hưởng của Hồng Đào Bình mà thôi.

Nếu thực sự muốn đánh chết Hồng Nhị, Hồng Đào Bình có thể sẽ bùng nổ.

"Vâng!" Đại Cường trả lời đồng ý, sau đó hơi do dự hỏi: "Phu nhân, chuyện này có cần cho Hồng công tử biết không?"

"Tên ngốc nhà ngươi, đương nhiên là cần phải để cho anh ta biết rồi!" Khánh Mộ Lam liếc nhìn Đại Cường nói: "Nhưng không thể nói thẳng với anh ta, tốt nhất là nên tìm thời cơ thích hợp, để anh ta vô tình nghe thấy ngươi nhắc nhở các huynh đệ hành hình, nói phu nhân dặn dò cần đánh nhẹ thôi, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ." Đại Cường liên tục gật đầu: "Cảm ơn cô nương chỉ điểm!"

Nói xong rồi xoay người chạy đi.

"Tiểu Bắc, xem ra cô còn muốn giữ Hồng Đào Bình lại." Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc.

"Đúng vậy." Đường Tiểu Bắc không phủ nhận: "Anh ta là nhân tài đóng thuyền, cũng là người hiếm hoi có thể nói chuyện vui vẻ với tướng công, nếu như vì chuyện này mà anh ta rời đi, thực sự là rất đáng tiếc.

Cũng không biết tướng công nghĩ như thế nào, thực sự lại giao hết chuyện này cho Hồng Đào Bình làm, anh ta là người có thể làm được những chuyện này sao?"

Kim Phi quyết định giao chuyện của đội đánh bắt cho Hồng Đào Bình, là ý kiến của Trịnh Kỳ Viễn, sau đó lại đưa ra quyết định trong lúc ăn cơm, Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không biết, nếu không cô ấy nhất định sẽ ngăn cản Kim Phi.

Hồng Đào Bình chính là kiểu đàn ông thích ở nhà, để anh †a phụ trách xưởng đóng thuyền và đóng thuyền là một cao thủ, nhưng để anh ta phụ trách những việc khác thì lại không được.

Làm thành cục diện hiện tại, còn không bằng giao chuyện này cho người khác ngay từ ban đầu.

Nhưng Hồng Đào Bình rất nghiêm túc có trách nhiệm trong việc đóng thuyền, cũng có sức ảnh hưởng ở địa phương, Đường Tiểu Bắc vẫn muốn cố gắng giữ anh ta lại.

Nếu thực sự không giữ lại được, Đường Tiểu Bắc cũng không quá lo lắng.

Bây giờ xưởng đóng thuyền cơ bản đã đi đúng hướng, cho dù Hồng Đào Bình thực sự rời đi, xưởng đóng thuyền vẫn có thể duy trì các hoạt động vận chuyển cơ bản, chỉ là hiệu quả tạm thời giảm đi trong một khoảng thời gian mà thôi.

Mặc dù Khánh Mộ Lam nói rằng lo lắng Kim Phi sẽ tức giận, nhưng vẫn cùng trò chuyện với Đường Tiểu Bắc và đi đến phòng bếp.

Trên đường đi, Đường Tiểu Bắc cũng phải cận vệ đi tìm Trình Trì Viễn, bảo anh ta tìm thêm chút rong biển mang đến đây.

Trong phòng bếp, Kim Phi đang cùng Nhuận Nương vừa trò chuyện vừa cười đùa vừa rửa rong biển, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam đi vào, mỉm cười nói: "Không phải là hai người đi câu cá sao, tại sao lại về sớm vậy?"

Đường Tiểu Bắc không trả lời, mà đứng ở cửa nói: "Tướng công, chàng ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với chàng."

Kim Phi vốn không để ý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Đường Tiểu Bắc thì cũng đặt rong biển xuống, đi theo Đường Tiểu Bắc đến thư phòng.

"Nói đi." Kim Phi rót cho Đường Tiểu Bắc một ly trà: "Chuyện gì khiến muội không câu cá nữa vậy?"

Đường Tiểu Bắc cũng không vòng vo mà giải thích cặn kẽ câu chuyện vừa rồi.

Kim Phi vừa nghe vậy, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Nhưng cơn tức giận mà Đường Tiểu Bắc đoán trước không hề xuất hiện.

Kim Phi nghe xong chỉ im lặng.

Nhưng sự im lặng này lại khiến Đường Tiểu Bắc càng cảm thấy bất an hơn.

Cô ấy sẵn sàng cãi nhau với Kim Phi một trận, hoặc là đánh cô ấy một trận, cũng tốt hơn là sự im lặng hiện tại.

"Tướng công, ta biết sai rồi.' Đường Tiểu Bắc dè dặt nói: "Ta không nên tự ý quyết định, xử lý Hồng Nhị, ta nên nói chuyện với chàng trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK