Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được đâu!”, Kim Phi từ chối không chút do dự: “Làm người khác bị thương là không được”.



“Keo kiệt, không cho thử thì thôi”.



Tiểu Ngọc bĩu môi, trả lại cung tên cho Kim Phi.



“Kim Phi, huynh để Tiểu Ngọc thử một chút đi, vừa rồi lúc huynh chưa về, Tiểu Ngọc sợ huynh bị sói ăn thịt, nôn nóng đến mức sắp khóc luôn đấy, còn bảo Bích Hoa gọi tướng công của cô ấy vào rừng tìm huynh đấy”.



Có một người khác trêu chọc hai người.



“Tiểu Ngọc, nếu cô có ý gì với người ta thì sao không bảo anh cô đi nói với nhà Kim Phi sớm một chút, bây giờ gả sang đó chỉ có thể làm vợ bé thôi”.



Lập tức có người đùa theo.



“Nói cái gì đó, xem ta có xé nát miệng các cô ra không”.



Tiểu Ngọc thẹn quá hóa giận đuổi theo hai cô gái kia.



Trong làng thường xuyên thấy mấy kiểu đùa giỡn như vậy, Kim Phi cũng không để ý, y nhặt con thỏ ở dưới đất lên rồi đi.



Trong sân, Quan Hạ Nhi thấy trời sắp tối mà Kim Phi vẫn chưa về cũng lo lắng đứng ngồi không yên.



Nghe ngoài cửa có tiếng động, cô chạy như bay ra: “Tướng công, chàng về rồi”.



Sau đó cô mới nhìn thấy con thỏ trong tay Kim Phi, vui mừng suýt nữa nhảy cẫng lên.



Tướng công không hề gạt mình, chàng ấy biết săn bắn thật.



Quan Hạ Nhi ngồi xuống bên cạnh con thỏ nhìn một lúc, đột nhiên vỗ đầu rồi chạy vào bếp bưng bát nước ra: “Tướng công mệt rồi, uống chút nước trước đi, ta đi hâm nóng cơm”.



“Sau này nếu ta ngủ nướng hoặc về muộn, nàng không cần đợi, nấu cơm xong thì cứ ăn trước đi”.



Kim Phi đi theo vào bếp.



“Sao mà được, có lý nào mà người đàn ông chưa cầm đũa, phụ nữ đã ăn trước đâu?”



Quan Hạ Nhi ném một nắm lá khô vào lò lửa, cầm lấy cây gỗ đẩy lá khô vào, lại thổi thêm mấy hơi, mồi lửa trong lò đốt cháy.



Nhưng lúc thổi hơi, có tro bụi bay ra dính lên mặt cô.



“Bẩn này”.



Kim Phi chỉ vào mũi mình.



Quan Hạ Nhi vội lấy tay lau đi.



Nhưng cô lại quên trên tay mình cũng dính tro, càng lau càng dính nhiều hơn khiến hai bên mũi bẩn luôn.



“Bẩn như mũi mèo”, Kim Phi bật cười, vươn tay lau giúp cô: “Chúng ta không có nhiều quy tắc như thế, nấu cơm xong, nàng chỉ cần ăn thôi… Ồ? Sao lau mà không sạch thế nhỉ?”



Quan Hạ Nhi trợn to mắt không dám động đậy, tim đập nhanh như có một chú nai chui vào nhảy loạn trong đó…



Cô hoàn toàn không nghe thấy Kim Phi nói gì cả.



“Ngây người gì đó?”



Kim Phi vươn tay xoa chóp mũi cô, sau đó đứng lên đi lấy khăn.



“Bụp bụp bụp...”



Lúc này người phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự trêu ghẹo này chứ?



Quan Hạ Nhi ôm mặt cảm thấy tim mình sắp bị chú nai đang nhảy loạn xạ đó giẫm nát.



Kim Phi cầm khăn đi vào, Quan Hạ Nhi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, ngượng ngùng giật lấy khăn rồi đẩy Kim Phi ra ngoài.



Đến khi ăn cơm, mặt Quan Hạ Nhi vẫn còn đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.



Ăn tối xong, Kim Phi không đến cửa tiệm nữa.



Y có thể nhận ra Quan Hạ Nhi đã sẵn sàng, đèn dầu đã được cô bọc thành màu đỏ bằng những tấm vải đỏ nhỏ duy nhất ở trong nhà, thể hiện sự chúc mừng.



Đợi Kim Phi tắm xong, Quan Hạ Nhi lặng lẽ ngồi bên giường.



Có lẽ hai ngày qua chung sống với nhau, cô đã có chút hiểu biết về Kim Phi, cũng có lẽ là hai con thỏ treo trong sân khiến cô nhìn thấy hy vọng cuộc sống. Lúc này cô không còn lộ vẻ lo lắng và sợ hãi về tương lai nữa mà chỉ còn lại vẻ e thẹn ngượng ngùng.



Kim Phi đi đến nắm lấy bàn tay cô.



Quan Hạ Nhi khẽ run nhưng không phản đối, mặc cho Kim Phi nắm.



Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị làm động tác tiếp theo, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bịch.



“Nhị Cẩu Tử, mày chen cái gì mà chen?”



“Đã nói với nhau rồi mà, họ nắm tay thì đến lượt tao xem rồi”.



Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau của trẻ con.



“Đám con nít ranh này!”



Kim Phi sầm mặt cầm ghế đẩu chạy ra ngoài.



“Ôi trời, chạy mau, Kim Phi nổi giận rồi”.



Năm sáu đứa trẻ con vội vàng chạy tán loạn.



“Có thôi đi không hả?”



Kim Phi cầm ghế đẩu, tâm trạng cực kỳ không tốt, rất buồn bực.



Thông thường đám trẻ con chỉ đến nghe lén vào ngày thành hôn thôi, sao hôm nay lại đến nữa vậy?



Kim Phi bỗng vỗ trán.



Dù sao kết hôn cũng là chuyện vui nên ít nhiều gì cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn vặt như lạc rang phân phát cho đám trẻ.



Trẻ con ở độ tuổi này một năm có mấy lần được ăn vặt đâu, Kim Phi cũng không chuẩn bị, chúng có thể buông tha mới lạ.



Bọn trẻ bị đuổi cũng không về nhà mà tiếp tục thăm dò ở cách đó không xa, xem ra là quyết tâm muốn nghịch đây mà.



Có lẽ tối nay vẫn chưa hết chuyện…



Kim Phi cầm ghế đẩu quay về phòng: “Hạ Nhi, nàng ngủ trước đi, cung tên có chút vấn đề nhỏ, ta đi chỉnh sửa một chút”.



Quan Hạ Nhi đỏ mặt gật đầu.



Tối hôm đó, Kim Phi làm thêm một cái bàn kéo đơn giản cho cung tên rồi lại làm hộp đựng tên, như thế khi lên dây tốc độ sẽ nhanh hơn, còn bớt rắc rối khi phải nạp lại mũi tên sau mỗi lần bắn ra.



Làm xong mấy thứ này đã đến nửa đêm, vừa định dỡ ván cửa xuống ngủ thì nhận ra Quan Hạ Nhi đang ngồi trên cột gỗ trước cửa.



Mặc dù đã là cuối xuân nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, Quan Hạ Nhi ôm đầu gối thi thoảng còn xoa tay vào nhau.



“Hạ Nhi, nàng không ngủ mà ở đây làm gì?”



“Tướng công, chàng về phòng ngủ đi”.



Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói: “Nếu để người khác thấy tướng công ngủ trong cửa tiệm sẽ nói Hạ Nhi không biết làm vợ… Nếu tướng công ghét Hạ Nhi… Hạ Nhi sẽ đến cửa tiệm ngủ…”



“Nói gì đấy? Ta ghét nàng lúc nào?”



Kim Phi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Quan Hạ Nhi, đặt vào lòng bàn tay sưởi ấm.



“Tướng công không ghét Hạ Nhi, tại sao… tại sao không muốn chung phòng với Hạ Nhi?”



Quan Hạ Nhi cúi đầu, nói rồi nước mắt rơi xuống.



“Hạ Nhi, là thế này”.



Kim Phi nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Chúng ta vừa gặp nhau lần đầu đã kết hôn, ta muốn để nàng làm quen với ngôi nhà này, làm quen với ta, sau đó mới nói đến chuyện chung phòng, nếu không nàng sẽ nghĩ ta là người xấu thì phải làm sao?”



“Ta biết tướng công không phải là người xấu, có thể gả cho tướng công là phước đức lớn nhất cả đời này của Hạ Nhi”.



“Cô gái ngốc, nàng đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu”.



Kim Phi dở khóc dở cười, vươn tay ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Cưới được cô vợ xinh đẹp, dịu dàng như nàng cũng là phước đức của ta”.



Chỉ một câu đơn giản đã chọc cho Quan Hạ Nhi đỏ mặt.



Tình ý giữa trán càng thêm nồng đâm.



Kim Phi cúi đầu xuống hôn lên trán cô.



Quan Hạ Nhi trợn to mắt, ngượng ngùng vùi đầu vào ngực Kim Phi.



Hoa nở đáng bẻ thì nên bẻ ngay, con gái nhà người ta đã cất công đợi đến nửa đêm, còn dây dưa nữa thì phí của trời quá.



Kim Phi bế ngang Quan Hạ Nhi lên rồi đi vào phòng.



Không lâu sau đó, trong phòng vang lên âm thanh cởi quần áo sột soạt.



Quan Hạ Nhi suốt ngày chỉ ở trong nhà, chưa từng trải qua phong ba bão táp nào, làn da trắng mịn mềm mại, thân hình cực kỳ hoàn hảo, không thua kém bất kỳ giáo viên nào mà Kim Phi giấu trong ổ cứng máy tính.



“Đúng là cô gái bảo bối”.



Kim Phi thong thả dạo chơi giữa đỉnh núi tuyết, lưu luyến quên đường về.



Một lúc lâu sau, giường phát ra tiếng rung lắc, hài hòa cùng tiếng côn trùng kêu vào đêm xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK