Mười mấy phút trôi quá, cuộc chiến kết thúc.
Ngoài đội trưởng tiểu đội đặc biệt cố ý để lại một ít tù binh thẩm vấn, những thi thể của bộ binh đều lún sâu trong bùn.
“Châu Nhi, cô qua đó hỏi thử xem, chiến mã của bọn họ là từ đâu mà có!”
Cửu công chúa lên tiếng.
Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau ngàn dặm biên giới, một nhóm quân nhỏ lén vượt qua núi, căn bản là không thể tiêu diệt được hết.
Nhưng đưa chiến mã tới Tây Xuyên không phải chuyện đơn giản, gián điệp bình thường không có năng lực này, trong nội bộ Đại Khang nhất định có người tiếp ứng.
Loại nội gián này còn đáng hận hơn là Đảng Hạng, càng ẩn náu kĩ hơn.
Mục đích của Cửu công chúa không chỉ muốn thủ tiêu đám người Đảng Hạng, mà còn muốn thông qua hành động thủ tiêu này, tìm ra kẻ nội gián đang ẩn nấp ở Đại Khang.
Lúc này Tiêu đô úy đã lần nữa tập hợp những binh lính chạy trốn.
Lâm trận tháo chạy, xử theo luật pháp!
Cho dù có khoan nhượng, nếu bị phái đến tiền tuyến tiên phong làm bia đỡ đạn thì muốn chạy cũng không thể chạy được.
Vì thế hai trăm binh lính, thời khắc đó chỉ còn lại hơn bảy mươi người.
Hơn một trăm người còn lại đều sợ bị trách phạt mà bỏ chạy.
Bọn họ chỉ có hai con đường, một là lên núi làm thổ phỉ, một là trở thành lưu manh.
Còn hơn bảy mươi người được tập hợp lại, không phải không muốn chạy, mà là không dám chạy.
Người nhà bọn họ đều ở thành Quảng Nguyên, họ chạy rồi, sau khi trở về Tiêu đô úy nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà bọn họ.
Những người tháo chạy không phải không có người thân, chỉ là họ ích kỷ mà thôi.
“Điện hạ, không bảo vệ tốt điện hạ, mông điện hạ giáng tội!”
Tiêu đô úy đi đến trước xe ngựa, quỳ trong bùn.
“Lúc nãy ngươi đã không lâm trận bỏ chạy, ngược lại cũng coi như là vài phần có dùng khí, ta cho ngươi một cơ hội!”
Cửu công chúa liếc nhìn Tiêu đô úy, lạnh lùng nói: "Dẫn những người còn lại, đưa ta đến Tây Xuyên bình an vô sự, thì sẽ tha chết cho các người!"
“Cảm tạ điện hạ! Chúng thần nhất định không phụ lòng điện hạ!”
Tiêu đô úy khấu đầu trong bùn đất.
Sai sót lần này thật sự quá lớn, có thể có được kết quả như vậy, Tiêu đô úy đã rất mãn nguyện rồi.
"Vũ Dương, Tiêu đô úy không lâm trận bỏ trốn, tha mạng cho anh ta thì cũng đã đành, lần này đám binh sĩ triều đình cũng bỏ chạy, tại sao lại tha cho bọn họ?"
Đợi đến khi Tiêu đô uy rời khỏi, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Tỷ tỷ, tiên sinh nói không nên bức ép đến đường cùng, những người này giờ phút này đều sắp suy sụp, nếu như ta cắt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ, tỷ nghĩ bọn họ sẽ ra sao?", Cửu công chúa hỏi ngược lại.
Ngoài đội trưởng tiểu đội đặc biệt cố ý để lại một ít tù binh thẩm vấn, những thi thể của bộ binh đều lún sâu trong bùn.
“Châu Nhi, cô qua đó hỏi thử xem, chiến mã của bọn họ là từ đâu mà có!”
Cửu công chúa lên tiếng.
Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau ngàn dặm biên giới, một nhóm quân nhỏ lén vượt qua núi, căn bản là không thể tiêu diệt được hết.
Nhưng đưa chiến mã tới Tây Xuyên không phải chuyện đơn giản, gián điệp bình thường không có năng lực này, trong nội bộ Đại Khang nhất định có người tiếp ứng.
Loại nội gián này còn đáng hận hơn là Đảng Hạng, càng ẩn náu kĩ hơn.
Mục đích của Cửu công chúa không chỉ muốn thủ tiêu đám người Đảng Hạng, mà còn muốn thông qua hành động thủ tiêu này, tìm ra kẻ nội gián đang ẩn nấp ở Đại Khang.
Lúc này Tiêu đô úy đã lần nữa tập hợp những binh lính chạy trốn.
Lâm trận tháo chạy, xử theo luật pháp!
Cho dù có khoan nhượng, nếu bị phái đến tiền tuyến tiên phong làm bia đỡ đạn thì muốn chạy cũng không thể chạy được.
Vì thế hai trăm binh lính, thời khắc đó chỉ còn lại hơn bảy mươi người.
Hơn một trăm người còn lại đều sợ bị trách phạt mà bỏ chạy.
Bọn họ chỉ có hai con đường, một là lên núi làm thổ phỉ, một là trở thành lưu manh.
Còn hơn bảy mươi người được tập hợp lại, không phải không muốn chạy, mà là không dám chạy.
Người nhà bọn họ đều ở thành Quảng Nguyên, họ chạy rồi, sau khi trở về Tiêu đô úy nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà bọn họ.
Những người tháo chạy không phải không có người thân, chỉ là họ ích kỷ mà thôi.
“Điện hạ, không bảo vệ tốt điện hạ, mông điện hạ giáng tội!”
Tiêu đô úy đi đến trước xe ngựa, quỳ trong bùn.
“Lúc nãy ngươi đã không lâm trận bỏ chạy, ngược lại cũng coi như là vài phần có dùng khí, ta cho ngươi một cơ hội!”
Cửu công chúa liếc nhìn Tiêu đô úy, lạnh lùng nói: "Dẫn những người còn lại, đưa ta đến Tây Xuyên bình an vô sự, thì sẽ tha chết cho các người!"
“Cảm tạ điện hạ! Chúng thần nhất định không phụ lòng điện hạ!”
Tiêu đô úy khấu đầu trong bùn đất.
Sai sót lần này thật sự quá lớn, có thể có được kết quả như vậy, Tiêu đô úy đã rất mãn nguyện rồi.
"Vũ Dương, Tiêu đô úy không lâm trận bỏ trốn, tha mạng cho anh ta thì cũng đã đành, lần này đám binh sĩ triều đình cũng bỏ chạy, tại sao lại tha cho bọn họ?"
Đợi đến khi Tiêu đô uy rời khỏi, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Tỷ tỷ, tiên sinh nói không nên bức ép đến đường cùng, những người này giờ phút này đều sắp suy sụp, nếu như ta cắt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ, tỷ nghĩ bọn họ sẽ ra sao?", Cửu công chúa hỏi ngược lại.